Giao mùa và những tâm tư vừa gợn sóng trong lòng
2019-11-02 01:35
Tác giả:
Đặng Toàn
blogradio.vn - Giao mùa đúng là thời điểm biết khơi gợi những tâm tư, tình cảm từ trong sâu thẳm mỗi con người. Tất cả những hồi ức xưa cũ được gói gọn vào một buổi chiều cuối thu, đầu đông. Dù cố tình phớt lờ, không muốn chấp nhận mùa thu đã hết, nhưng bỗng thấy đôi tay đã lạnh lẽo, đôi vai đã run lên bần bật từ bao giờ?
***
Cơn mưa chiều vội đến mang theo cái lạnh phả vào lòng Hà Nội, những tán lá xôn xao rơi lả tả bên đường, ánh đèn đường cũng bắt đầu le lói khiến thành phố phồn hoa tráng lệ bỗng chốc trở thành một bức tranh trầm buồn với những gam màu u ám và ảm đảm đến lạ thường. Ừ thì hình như tiết trời đang chuyển giao đón mùa đông sang, báo hiệu cái lạnh sắp tràn về trong từng ngõ ngách. Cố vớt vát lại chút thi vị nồng nàn, ngọt ngào còn lại của mùa thu, một mình dạo bước trên những con đường còn vương mùi hoài niệm trong ngày gió lạnh đầu mùa, xung quanh là gió, là những mảng màu còn ngổn ngang nơi tiềm thức với những hoang hoải không tên.
Người ta thường nói rằng mùa thu đến và đi chóng vánh lắm, chẳng có sự báo trước gì cả. Vậy nên, khi cảm nhận tiết trời đã vào thu, hãy cố gắng tận hưởng hết những điều đẹp đẽ mà thu mang lại, không thu đi rồi lại ngậm ngùi tiếc nuối. Ta còn chưa biết thu đến gõ cửa trái tim từ bao giờ, chưa kịp tận hưởng trọn vẹn cái tình trong thu thì cơn mưa kia bất chợt ập đến, dội vào lòng ta những mông lung; rồi cái lạnh cứ thế ngang nhiên chiếm chỗ, nhẹ nhàng len lỏi vào sâu trong tâm trí ta một cách bất chợt, bỗng có chút thảng thốt khi thấy lòng mình chùng xuống, chợt nhận ra cuối thu tự bao giờ? Vẻ đẹp của mùa thu,còn đang ngỡ ngàng chưa kịp nhận ra, chưa kịp cảm nhận cái se se của gió heo may, chưa kịp tản bộ trên những con đường ngập lá vàng rơi… Ấy thế mà mùa thu vô tình đã mang theo tất cả mà bỏ mặc vào hư vô, kéo theo những cô đơn se sắt trái tim ai vào một chiều mưa nổi gió.

Những ngày cuối thu, những vạt nắng yếu ớt không còn tinh nghịch vui đùa lọt qua các khe cửa, bầu trời xám xịt không còn xanh biếc những gợn mây, không còn nữa cái tiết trời thu trong vắt và mênh mang những xúc cảm. Những đợt gió cứ thế ùa về trên lối cũ, dưới ánh đèn đường hắt hiu, con đường vì thế mà vắng lặng tiếng bước chân. Giai điệu ấy vô tình làm lòng ta chững lại, bỗng thấy nuối tiếc mùa thu hơn bao giờ hết.
Đi qua mùa thu, bỗng thấy nhớ mình của những tháng ngày xưa cũ ấy. Những dòng ký ức xa xưa, những ngõ nhỏ miên man từng câu hát, những hồn nhiên vụng dại của tuổi thanh xuân, những trải lòng về cuộc sống đầy rẫy những khó khăn và thách thức, những lời hẹn ước bị bỏ ngõ còn vương vãi đâu đây, những người ở lại và ra đi dường như tất cả hiện hữu lên như những thước phim quay chậm. Giao mùa đúng là thời điểm biết khơi gợi những tâm tư, tình cảm từ trong sâu thẳm mỗi con người. Tất cả những hồi ức xưa cũ được gói gọn vào một buổi chiều cuối thu, đầu đông. Dù cố tình phớt lờ, không muốn chấp nhận mùa thu đã hết, nhưng bỗng thấy đôi tay đã lạnh lẽo, đôi vai đã run lên bần bật từ bao giờ? Có những thứ trong cuộc đời này, mình càng cố luyến tiếc và với lấy, càng thấy nó chạy xa hơn. Vậy mới hiểu rằng, buông tay là điều mà ta nên làm nhất, thu đến cho ta những xúc cảm ngọt ngào thì lúc rời đi, khóe mắt ta cay cũng là điều dễ hiểu. Lạ thật! Tại sao cuộc đời cứ chia ra năm tháng bốn mùa, mỗi người lại phải chọn cho riêng mình một mảnh để mà nhớ, mà thương. Sao không thể đồng điệu tâm hồn mình với không gian để mà thưởng thức trọn vẹn cả bốn mùa như thế.

Lại đến mùa đông - mùa của những cô đơn tìm về. Những ký ức còn chưa kịp nguôi ngoai thì dòng đời lại reo thêm vào lòng ta những giá lạnh và muộn phiền. Mùa đông như một bản tình ca mà không phải ai cũng muốn nghe nhưng rồi ai cũng phải tập dần mà bước qua. Có người bước qua bằng cách đối diện với những đau thương và mong được sưởi ấm trái tim bằng ký ức, cũng có người nhẹ nhàng bước qua đông khi nỗi đau đã chai sạn dần theo năm tháng. Thôi thì thay vì tiếc nuối, hãy cứ để cảm xúc mặc nhiên bung ra khi Đông tới. Có chăng cũng chỉ là quên đi chút vị bối rối của thu đã đi qua, quên đi những dư âm quá đỗi ngọt ngào lãng đãng mà đến với một mùa lạnh giá.
Thu qua đông tới theo một vòng tuần hoàn không lỗi hẹn, dẫu rằng lạnh lẽo đôi khi chỉ vì vắng đi một bàn tay; dẫu rằng có những ngày bầu trời xám xịt nói thay tâm trạng buồn tẻ của ta, thì đâu đó ở ngoài kia, cúc họa mi vẫn trắng muốt cả một vòm trời thương nhớ. Đông sang rồi, tâm hồn lại sẽ lạc lối với những ngày dài thê lương của những nỗi nhớ, của những giấc mơ còn e ấp những đợi chờ. Lãng đãng trong lớp sương mù dày đặc, đâu đó vẫn là những cái nắm tay, những cái ôm siết chặt làm dịu đi giá lạnh đầu mùa.

Khúc giao mùa ngân vang những kỷ niệm xôn xao trong tiềm thức. Mình ta ngồi đây, những cơn gió đầu đông ru hồn ta say mềm vào những ký ức chẳng còn rõ nét. Khi mùa thu đi qua, heo may chẳng còn dắt ta về nơi phố cũ, hơi ấm nồng nàn cũng chỉ còn là những dĩ vẵng tàn phai. Giữa sương đêm giá lạnh, mình ta tự tình với những khúc ca còn dang dở, với nỗi buồn vương giữ lại nơi đáy tim.
© Đặng Toàn – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Ngày mai đài báo gió mùa về
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.










