Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hà Nội những ngày giao mùa nhớ lạ

2017-10-24 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Có một Hà Nội như thế, trong đêm thu, mang xe đi vòng quanh Hồ Tây, những con phố vắng người để nghe cái ồn ã từ xa vọng lại, thấy mình bé nhỏ đến hư hao, cô quạnh giữa đời thường như thế. Lặng lẽ đến những chốn yên bình nhất đất Hà Thành, bỏ qua mọi lo toan, tất thảy chỉ có ta với ta, mới nhận ra Hà Nội sao đẹp đến vậy…

***

blog radio,   Hà Nội những ngày giao mùa nhớ lạ

Thu sắp cạn ngày chưa? Cơn gió mùa đông bắc đầu tiên đã về thăm phố. Đột nhiên trong lòng miên man một nỗi nhớ, nỗi nhớ phố giao mùa.

Có một Hà Nội của riêng tôi thôi, nhẹ nhàng và êm ái. Nó chẳng phải cái ồn ã lúc tan tầm, chẳng phải cái ngược xuôi hối hả của cả chục triệu dân giữa bon chen cơm áo gạo tiền, nó bình yên và dung dị.

Hà Nội giờ này chắc đã ngập trong heo may, một tối lang thang qua những con đường quen khi đèn đường đã ngả màu hiu hắt, khi gần giữa khuya vãn tiếng còi xe, thôi nhấp nháy những ánh đèn led xanh đỏ hắt ra từ những bảng hiệu của vô số những cửa hàng, lặng nghe cái mùi hăng hắc nồng nồng của hoa sữa quyện thành dòng chảy ngang qua mặt, hít một hơi căng đầy nồng ngực ta cảm thấy như lạc giữa hư vô, nhẹ nhàng đến lạ.

Có một Hà Nội như thế, Hà Nội của đêm của những tiếng rao “Xôi lạc - Bánh Khúc” rơi lọt thỏm đâu đó một con phố vắng. Đôi lứa dập dìu đưa nhau qua những khoảng không tên, tiễn nhau bời những nụ hôn chìm giữa tĩnh lặng của một con ngõ cụt.

blog radio,   Hà Nội những ngày giao mùa nhớ lạ

Có một Hà Nội như thế, Hà Nội của những ngày dở dở ương ương, sang xuống phố chợt thấy lướt ngang qua một cô nàng công sở juyp ngắn ngang khoeo, áo sơ mi cộc tay thi thoảng nghiêng mình trong gió. Ở đâu đó ngay đấy, có cô mặc áo len mỏng quàng cái khăn voan chạy thật chậm cho heo may vướng tóc. Phố giao mùa ngay cả trong cách ăn vận của con người ta, ai đó chú ý và mỉm cười thích thú.

Có một Hà Nội như thế, trong đêm thu, mang xe đi vòng quanh Hồ Tây, những con phố vắng người để nghe cái ồn ã từ xa vọng lại, thấy mình bé nhỏ đến hư hao, cô quạnh giữa đời thường như thế. Lặng lẽ đến những chốn yên bình nhất đất Hà Thành, bỏ qua mọi lo toan, tất thảy chỉ có ta với ta, mới nhận ra Hà Nội sao đẹp đến vậy…

Có một Hà Nội như thế, Hà Nội của một gánh hoa lặng lẽ mang theo mùa, Hà Nội của một quán bún đậu mắm tôm nằm sâu trong con ngõ, Hà Nội của hương cốm non tơ, ly cà phê lịm khóe môi trên ban công một ngôi nhà nằm trong phố cổ. Hà Nội của những gánh hang chợ đêm phố cổ lặng lẽ ra về.

Có một Hà Nội như thế, Hà Nội của riêng tôi, mà mỗi khi mường tượng đến tim tôi lại xuyến xao đến lạ. Phố với tôi gặp gỡ trong lặng im của mùa về gác mái, tiễn biệt nhau trong cái lạnh cuối thu, hanh hao một ánh trăng non chênh chếch, để lại nhau những thứ chẳng kịp đặt tên.

Để khi xa rồi, đôi lúc cứ ngẩn ngơ mà chép miệng “Có một Hà Nội như thế!”

© Phạm Đức Bình (A Páo) – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...

Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...

Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.

Mạnh mẽ bước qua quá khứ

Mạnh mẽ bước qua quá khứ

Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.

Đừng kết thúc, em nhé!

Đừng kết thúc, em nhé!

Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.

Yêu lại từ khởi đầu mới

Yêu lại từ khởi đầu mới

Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.

Có một mùa nhớ thương

Có một mùa nhớ thương

Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.

Mùa trăng năm ấy

Mùa trăng năm ấy

Dưới ánh trăng to tròn, tất cả mọi trái tim đều chất chứa tình yêu thương, hát nghêu ngao cho nhau nghe, những đứa trẻ như mẹ thi nhau giơ tay lên hát để được kẹo… tiếng cười giòn tan hòa vào tiếng trống tùng tùng trong ánh đèn lấp lánh của những chiếc đèn ông sao.

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Đã nắng rồi, Đà Nẵng!

Trong khoảnh khắc ấy, nàng nắm chặt lấy tay tôi. Không cần biết ngày mai ra sao, mà có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Nhưng nhỏ đâu biết rằng trong tôi đã nhóm lên một tình cảm đặc biệt dành cho nhỏ. Vậy mà nhỏ vô tư không hề chú ý đến những cử chỉ và ánh mắt ngập hạnh phúc mà tôi dành cho nhỏ. Chắc vì giờ nhỏ đang hạnh phúc với tình yêu đầu đời của nhỏ.

Vắng bóng ba

Vắng bóng ba

Nếu có kiếp sau thì con vẫn mong là tiếp tục làm con gái của ba, nhưng con hứa sẽ ngoan hơn và không làm ba phải buồn lòng nữa.

Có những mối quan hệ đang dần lụi tàn

Có những mối quan hệ đang dần lụi tàn

Tôi đã từng không tin, ngờ vực, “nó đẹp vậy mà đâu chỉ vì vài thứ ngoài kia mà khiến nó lụi tàn chớ”. Nhưng giờ tôi tin rồi, nó cứ thế mọc lên những bức tường chắn vô hình chặn đi những âm thanh, ánh sáng giữa những con người với nhau, tạo ra những khoảng lặng vô tình.

back to top