Mùa trung thu năm ấy
2019-09-11 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Trung thu trong kí miền ký ức của tôi là đêm trăng sáng tôi cùng lũ bạn trong xóm hòa vào đám rước tay cầm lồng đèn miệng cười toe. Chiếc bánh nướng vương mùi cốm, đậu xanh, hạt bí,… cùng quả bòng căng tròn, một vài chiếc kẹo nhỏ xíu đủ màu cả gia đình quay quần bên mâm cỗ dưới trăng.
***
Lại một mùa trung thu nữa lặng lẽ trôi, thật chậm và cũng vương vãi nhiều mảnh vụn từ kí ức thơ bé. Tôi thấy lòng mình nao nao đến lạ. Chẳng hiểu được do tâm tình bất thường hay do chính cái sự đổi thay của những ngày xưa cũ dần lùi xa vào quá vãng.
Tám tuổi một sự háo hứng, chộn rộn trước mùa trung thu có lẽ đã được chuẩn bị kĩ càng để đón nhận những thanh âm của tuổi thơ huyền diệu. Cái tuổi ấy con người còn đặt hết sự mong đợi về một cái gì mà giờ đây tưởng chừng xa xôi lắm. Đèn lồng ông sao, cá chép, bươm bướm và cả những hình thù ấn tượng từ những vỏ chai, lon sữa vô tri mà hữu dụng đến thế. Còn là những ngày đầu trần chân đất đi lùng tìm những cây tre dài mà thẳng thớm để rồi hì hục đẽo gọt thành vật dụng đắc lực cho những nghệ nhân nhí.
Cả tuổi thơ dường như đã được gói gọn kĩ lưỡng. Và luôn là kí ức sâu đậm của những con người thôn quê. Còn nhớ có những đêm mười ba hay mười bốn gì đó đang loay hoay tìm lồng đèn để nhập cuộc cùng chúng bạn thì phát hiện một vết xước to trên chiếc đèn gắn đầy kim tuyến và dây tua treo lủng lẳng. Nghĩ lại lúc đó chẳng ai động đến mà nước mắt tự trào ra, giàn giụa thật hồn nhiên vô tư lự.
Đêm trung thu ngoài việc xúng xính với những chiếc đèn lồng dạo bước qua những ngôi nhà sáng loáng. Điều mà lũ trẻ nhỏ chúng tôi khi ấy thích nhất đó là được xem những màn biểu diễn múa lân trông thích mắt, hầu như đứa nào đứa ấy khi đó cứ toét miệng cười dù ông lân có tiến lại thật gần, sát sạt. Để rồi dưới ánh trăng tròn vành vạnh là hình ảnh một, hai, ba và nhiều hơn nữa những đứa trẻ ngồi chụm lại thành hình vòng tròn, ngẩng cổ hát rêu rao: "Tùng dinh dinh tùng tùng tùng dinh dinh...Tùng dinh dinh dinh dinh tùng dinh dinh..."
Tiếng hát trong trẻo vút lên xóa tan cái bình lặng nơi làng quê yên bình. Phải chăng thứ niềm vui nhỏ nhoi nhưng lại là chút gia vị còn sót lại để mỗi đứa trẻ ấy sau này vẫn cảm nhận được chút vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi và cả tâm hồn đã nhạt đi sau bao tháng ngày va đập với đời. Và có thể món bánh trung thu ít ỏi năm nào còn đáng giá hơn gấp ngàn lần những thứ quà bánh sang trọng, đắt đỏ trên các cửa tiệm. Chỉ vì nó chứa đựng hương vị đặc trưng mùa trung thu năm ấy.
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Về nhà đi con
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.