Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bao giờ cho đến Trung thu của những ngày xưa ấy?

2019-09-13 01:30

Tác giả: Lan Anh Nguyễn


blogradio.vn - Phố xá xa hoa, đường phố tấp nập, dòng người vội vã, thật sự muốn chậm lại một chút để nhớ về những ngày xưa, những ngày còn thơ bé.

***

Mỗi ngày, khi đi qua những con đường lớn của thủ đô, con lại nhìn thấy những gian hàng bán bánh trung thu lớn nhỏ san sát nhau, với những thương hiệu khác nhau. À thì ra Trung thu đã đến rất gần rồi đó mẹ à! 

Nhớ ngày còn bé, mẹ thường chở con lên phố, mua những chiếc đèn ông sao có 5 nghìn, những chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không bằng giấy nhựa. Khi ấy, con thấy hạnh phúc lắm, niềm hạnh phúc của một đứa trẻ được tặng quà vậy, dù những món đồ ấy mua về xong cũng chỉ để nghịch vài ba hôm rồi lại biến mất đâu đó, nhưng thật sự nó là niềm vui, niềm hạnh phúc mỗi khi dịp Thu về. 

Năm con học lớp 5, vì chở con lên phố mua đèn, trên đường về hai mẹ con gặp phải trận mưa lớn tầm tã, rồi không biết tạt té vào đâu phải hơn 1 tiếng mới về đến nhà. Đó là kỉ niệm con còn nhớ mãi. Ngày ấy nhà mình không khá giả gì nhiều, nhưng lúc nào cũng muốn con được đầy đủ, hạnh phúc như chúng bạn. Ngày ấy, những món đồ chơi tuy thủ công, rẻ tiền và hay hỏng nhưng sao con thấy trong đó chứa đựng rất nhiều những tình cảm, những ước mơ, những khát vọng của tuổi mới lớn mẹ à. 

trung thu

Bây giờ, con đã lớn, cũng đi qua 22 năm cuộc đời, con chẳng còn thấy hứng thú gì mỗi khi Trung thu về nữa cả. Có lẽ vì con quá mải mê với những xô bồ của cuộc sống hay chăng? Hiện giờ mua đồ chơi dễ lắm, trên phố Hàng Mã cũng rất nhiều, hoặc gần nhà mình cũng vô số, bánh trung thu cũng nhiều loại, nhiều vị, nhiều thương hiệu. Nếu như ngày xưa mẹ phải cân nhắc để mua cái bánh nướng nhân thập cẩm, dù ngọt khé cổ, mà con vẫn mong ngóng, thì giờ đây, nhiều nhân ngon hơn, nhiều hương vị hơn, giá cả cũng nhiều loại và có thể mua được ở nhiều nơi.

Nhưng con thật sự vẫn nhớ ngày xưa, lúc mà con vẫn chưa phải bận tâm nhiều về cuộc sống này đến thế, chỉ cần ngồi sau xe đạp của mẹ là cả Trung thu đã ở trong tay con rồi. Hiện giờ, ở thủ đô hoa lệ, con thấy xa lạ, nhớ nhà và chỉ muốn chạy về bên mẹ, cùng nhau quây quần để ôn lại những kỉ niệm ngày xưa. Nhưng buồn hơn, con đã lớn, không thể quấn lấy mẹ như trước kia được nữa rồi.

Con biết mình đã lớn là khi mẹ không còn gọi điện thường xuyên mỗi khi về muộn nữa. Là khi con ốm phải tự mua thuốc, tự chăm sóc mình chứ không thể ngóng trông mẹ như trước. Con lớn rồi khi mẹ vẫn thường hỏi con khi nào mới có người yêu, khi nào mới lấy chồng. Con lớn khi trung thu không đòi mẹ mua đèn, mua bánh mà con mang về cho mẹ 2 cặp bánh trung thu khiến mẹ vui vẻ cả ngày, nhưng vẫn trách con “mua nhiều tốn tiền”. 

trung thu

Càng lớn, con càng đi xa với những ước mơ và hoài bão khác nhau. Mẹ lúc nào cũng chắc con cuối tuần rảnh thì về, bố mẹ ở nhà chắc hẳn rất cô đơn nhỉ? Con cũng chỉ muốn bỏ lại hết những mệt nhọc của cuộc sống, trở về nhà trong vòng tay mẹ, ăn những món tuy đơn giản mà chan chứa tình yêu, tình thân, tình gia đình. Nhưng cuộc sống cứ cuốn con đi như vậy, để khi nhìn lại thì thấy cuộc đời đã lấy đi của mẹ quá nhiều. Lại một mùa Trăng nữa sắp đến, ước gì con cứ mãi là đứa trẻ trong vòng tay mẹ, cùng mẹ lên phố, mua một chiếc đèn 5 nghìn mà như ôm trọn cả vầng trăng. Mà cuộc sống đâu vậy mãi được, ai cũng phải lớn, phải trưởng thành, phải đi xa để có một ngày quay lại khiến mẹ tự hào đúng không? 

Phố xá xa hoa, đường phố tấp nập, dòng người vội vã, thật sự muốn chậm lại một chút để nhớ về những ngày xưa, những ngày còn thơ bé. Nhưng chẳng ai lại sống mãi với quá khứ được, con thì ngày một lớn, mẹ thì lại một ngày già đi. Phải chi thời gian có thể dừng lại một chút, để người ta được sống mãi với những kí ức ngọt ngào hay hôm qua, để con người không phải lo lắng, bận tâm về những chuyện của ngày mai, để ngày hôm nay mãi là niềm hạnh phúc, và để không hôm nay không phải nói lời chia ly?

Ước gì ngày mai ngủ dậy là thấy mình được nghe tiếng gà gáy, tiếng chim hót, nằm trong vòng tay của mẹ như ngày còn thơ bé. Phải chăng có thể mãi ở nhà với mẹ mà không phải đi xa, vì cuộc sống này vốn dĩ quá nhiều mệt mỏi không điểm tựa nữa rồi. Mẹ ơi, mùa Trăng này, con sẽ về, dù là xa xôi, dù là nhiều công việc, dù là bao gian nan, chắc chắn con sẽ về, để có thể tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn và sự bình yên của một Trung thu dường như con đã bỏ quên trong dĩ vãng.

© Lan Anh Nguyễn – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Chuyến xe nào đưa ta về với ngày xưa

Lan Anh Nguyễn

Mỗi kết thúc đều hạnh phúc, nếu không hạnh phúc, nó chưa phải kết thúc

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

back to top