Hãy để anh bước đến ôm em
2022-09-07 01:20
Tác giả: BLUE_ME
blogradio.vn - Khi nào giải quyết xong chuyện về đây với anh ha? Em gãi đầu ngại ngùng, lòng hồi hộp hy vọng. Ai ngờ em bật cười thành tiếng, nhéo tai em, giọng thủ thỉ “Ừ! Em sẽ về”. Về bên anh, về bên em. Hai chúng ta cuối cùng cũng có thể đến được với nhau sau ngần ấy năm.
***
6 năm trước em gặp chị lần đầu tiên. Khi ấy chị đang là cô sinh viên năm hai ở quê lên Hà Nội học. Còn em là thằng nhóc lớp 11 được mẹ thuê chị về dạy kèm môn tiếng Anh, môn học mà em chúa ghét. Buổi học đầu tiên, chị cho em làm bài test gì đấy, em được 2 điểm. Chị nhận xét vài điều rồi nói qua cho em kế hoạch học tập. Em thở dài chán ngán, trong đầu nghĩ “Bà cô gia sư này thật phiền phức”.
Nếu chị có kế hoạch của chị thì em cũng có kế hoạch cho riêng mình. Trong 1 tháng đầu học, em bày đủ trò để chống đối. Khi thì ngáp ngắn ngáp dài, khi thì xin đi vệ sinh đến chục lần trong giờ học. Có khi chị đang giảng bài, em còn thản nhiên nghịch điện thoại và chơi game. Thấy chị có vẻ hiền và không nói gì, em càng có cớ để tiến tới. Ai ngờ một hôm, mẹ gọi em để nói chuyện, kể hết những hành động hư đốn ấy của em ra;
- Có đúng là con đã làm những việc tày đình như thế không Huy?
- Dạ...thưa mẹ...- Em ngập ngừng sợ hãi, không biết nói gì nữa mà chỉ dám gật đầu nhận tội và chờ đợi cơn thịnh nộ của mẹ. Ai ngờ, mẹ không mắng quát gì mà chỉ nói.
- Con về phòng đi, các buổi học sau phải tập trung nghe chị Chi giảng bài.
Em lững thững lên tầng, trong lòng vừa thấy có lỗi với mẹ, vừa thấy tức chị vì đã mách mẹ chuyện của em.
Thế là từ hôm ấy, em ngồi im chăm chú lắng nghe chị, bài tập về nhà luôn làm đầy đủ. Mẹ còn thi thoảng vào phòng kiểm tra đột xuất xem việc học như thế nào. Vậy nên em chẳng thể nghịch ngợm được gì. Nhưng em vẫn thầm hận chị, chỉ gật gù hay trả lời một cách hờ hững những câu hỏi của chị. Còn chị thì hình như là người nhẫn nại nhất trên cuộc đời này, vẫn say sưa chỉ cho em từng động từ em chia sai, từng chỗ em phát âm lỗi. Dần dần, em quên cả “mối thù” với chị mà không nhận ra rằng mình đã bị cuốn vào cách giảng dạy thú vị, tài tình của chị.
Thấm thoát thời gian trôi qua, em được 7 điểm tiếng Anh cho kỳ học đầu đó. Bố mẹ em đã sốc nặng, còn gọi điện cho chị cảm ơn rối rít. Em thì không vui đến mức đó, nhưng cũng hớn hở khoe với chị, còn nói đùa:
- Em thông minh vậy khéo kỳ tới xếp nhất khối mất chị Chi ạ!
Chị chỉ cười rồi giục em.
- Thôi lo mà học tiếp đi ông tướng.
Nhưng rồi em cũng nhận ra, không chỉ có lực học tiếng Anh của em là thay đổi trong suốt khoảng thời gian đó, mà cả tình cảm của em đối với chị cũng có những chuyển biến rõ rệt. Nói sao nhỉ? Quay 180 độ từ chối ghét thành quý mến? Đúng, em quý chị rất nhiều. Đến nỗi có chuyện gì ở trường em cũng kể cho chị nghe.
Ngoài giờ học với nhau, cứ mỗi khi buồn chán là em lại nhắn tin cho chị. Mặc dù không có trách nhiệm phải tâm sự cùng em nhưng chị luôn sẵn lòng. Điều ấy khiến em cảm kích vô cùng. Dù việc học trên trường có căng thẳng và khó khăn thế nào, chỉ cần nghĩ đến lời chị: “Em hãy học đi để sau này khỏi tiếc nuối Huy ạ!” là năng lượng trong em lại tăng lên gấp bội.
Năm học lớp 11 cũng kết thúc. Hè năm ấy mẹ cho phép em nghỉ học tiếng Anh để tập trung vào các môn khối A. Em cũng không được gặp chị nữa. Nhưng em lại nhớ chị vô cùng. Muốn nhắn tin cho chị mà nghĩ sao lại thôi. Đã có lúc em nghĩ mình thích chị, nhưng lại cốc đầu tự bảo mình điên. May sao em được gặp lại chị vào năm học mới, dù biết chị chỉ ôn tập cho em hết kỳ 1 thôi nhưng em cũng đủ mãn nguyện.
Những lúc ấy em ngắm nhìn chị nhiều hơn. Em hóng chị từ lúc chị đứng ở cổng đến khi chị đi vào sân nhà, rồi bước chân chị qua những bậc cầu thang và “tạch” – tiếng cửa mở, miệng chị nhoẻn cười chào em. Nhưng rồi có một dạo, trông chị gầy đi rõ rệt. Tiếng chị giảng bài cũng nhỏ hơn, giọng chị buồn buồn. Nhiều lúc em thấy chị yếu quá kêu chị ngủ mà chị cứ lắc đầu, nhưng vì mệt quá có hôm chị cũng nghe em mà ngủ đi luôn. Em nhìn chị vừa thấy thương vừa dội lên một cảm giác khó tả. Sau này, em mới chắc chắn đó là cảm giác muốn được chở che cho chị, muốn được ôm chị vào lòng vỗ về, như một người đàn ông với cô gái anh ta yêu.
Mặc dù không muốn nhưng năm cuối cấp cứ thế qua đi nhanh chóng mặt. Chị tạm biệt em vẫn trong bộ dạng buồn rầu ấy. Buổi học cuối cùng, em muốn nói vài điều với chị, như hỏi “Chị Chi bị sao à?” mà lại thôi. Thời gian tiếp đó, em bị cuốn vào guồng quay học tập, học hăng say hơn bao giờ hết. Thỉnh thoảng em quên đi cả chị. Cũng có lúc nhụt chí nản lòng, nhìn lên tờ giấy note ghi lời chị dặn “Học đi để sau này khỏi tiếc nuối”, em lại cặm cụi làm liền 5 đề toán, lý, hóa đêm hôm đó. Ông trời không phụ lòng người, em đỗ vào trường đại học mình ao ước, được học chuyên ngành mình yêu thích. Lúc ấy, em định gọi điện báo cho chị mà đầu em lại nảy ra một ý định khác nên thôi.
Năm nhất của em, chị ra trường. Chị trong đồng phục tốt nghiệp của 1 trường đại học danh giá trông thật ngầu. Năm hai và năm ba của em, chị đi du học lấy bằng thạc sĩ. Chị chụp chung với các bạn nước ngoài trông cũng rất đáng yêu. Năm bốn của em, chị về nước và có công việc trong mơ…Tất cả những gì em biết về chị trong suốt thời gian chờ đợi ấy đều thông qua mạng xã hội.
Em vẫn chưa có gan để bày tỏ nỗi lòng mình, bởi nhìn chị ngày một tốt hơn, còn bản thân vẫn chưa có kết quả gì rõ ràng. Thế nên em tự nhủ, hãy chờ đợi một chút nữa, cố gắng một chút nữa. Và rồi cuộc đời sinh viên của em cũng kết thúc. Em tốt nghiệp với bằng xuất sắc và có ngay cho mình công việc mong muốn với mức lương cao, lúc ấy em đi tìm chị.
Vậy nhưng mọi thứ không toàn thuận theo ý ta muốn. Khi em tìm được chị, chị đã bên cạnh người khác… Nhưng em không buồn. Em từng đọc ở đâu đó, chờ đợi không bao giờ là lãng phí. Đúng, vì trong khi chờ đợi chị em đã tìm ra được bản thân mình, những thứ mà em thực sự mong muốn. Và trong khi chờ đợi chị, em cũng đã tự khiến chính mình tốt hơn mỗi ngày, điều khiến em đến giờ vẫn tự hào. Chị là một phần tuổi trẻ của em. Em chỉ muốn chúc phúc cho mối tình đầu của em. Rồi em lại nhắn tin cho chị, bởi em nghĩ trở thành bạn của chị vẫn tốt hơn việc không là gì của chị.
Có một lần, chị sắp xếp định giới thiệu em – người em trai tuyệt vời của chị với bạn trai. Nhưng thành ra thế nào hôm đó, chỉ có hai chị em mình uống rượu với nhau. Chị uống liên tục đến say khướt rồi mới mở lời.
- Cảm ơn gia đình em Huy ạ. Nếu năm ấy bố mẹ em không cho chị vay tiền thì chị cũng không biết làm thế nào, chị cũng chưa chắc có ngày hôm nay nữa…
Chị vừa kể vừa nấc, tay vẫn khoác lên vai em rồi nói tiếp.
- Tiếc là bố chị không qua khỏi. Nhưng dù sao cũng cảm ơn gia đình em. Cả em nữa, Huy ạ. Em đã nói chuyện và chọc chị cười. Nhìn em hăng say học khiến chị cũng tự nhủ phải cố gắng, dù thiếu thốn vẫn phải tiếp tục học, rồi chị được học bổng và ra nước ngoài. Cảm ơn em.
Giọng chị kể nhỏ dần nhỏ dần, rồi chị lịm đi trong lòng em. Hóa ra những lúc chị buồn và cực nhất là năm em học lớp 12 ấy, khi bố chị bệnh nặng và qua đời, để lại khoản viện phí lớn. Tự nhiên em thấy vui vui trong lòng. Thì ra em đã có thể động viên chị theo cách đó. Nhưng rồi em cũng nhận ra điều chị muốn nói không chỉ có thế. Chị ắt hẳn còn giữ nỗi khổ trong lòng. Bởi nhìn chị, em biết chị đang buồn bã và thất vọng. Em chỉ có thể dìu chị về căn hộ mình ở riêng vì không biết nhà chị.
Tối hôm ấy, đặt chị ngủ ngon trên giường, em thấy lòng mình thanh thản và hạnh phúc lạ kỳ. Thật khó có thể tin nỗi em lại có thể ở bên chị như lúc này. Phải. Chị đang ở trước mặt em, từng hơi thở của chị nhè nhẹ âm ấm trong tay em. Em khe khẽ vuốt ve mái tóc chị. Mắt chị ướt như đã khóc. Lòng em lại gọi về một tình cảm mênh mông vẫn luôn nằm kiên nhẫn ở đó, tình yêu với chị. Em để chị nằm yên rồi đi giặt khăn mặt. Lúc quay lại thì thấy điện thoại chị sáng, nhiều dòng tin nhắn liên tục gửi đến: “Chuyện em chứng kiến là sự thật”, “Anh cũng không thể giấu diếm nữa”, “Chúng ta chia tay nhé em!”. Em hơi ngạc nhiên nhưng đã hiểu mọi chuyện, chỉ lau mặt và cổ cho chị rồi ra sofa ngủ.
Sáng hôm sau, em dậy trước chuẩn bị chút đồ ăn và pha trà thì chị dậy. Chị mở điện thoại nhìn một lúc, sau lặng lẽ bước đến bên em, xin lỗi vì đã làm phiền.
- Không sao đâu. Chị là khách đặc biệt của em mà.
Em nói, rồi chần chừ một lúc
– Chị ở đây ăn sáng rồi hãy đi.
Chị chỉ lắc đầu.
- Chị có việc cần giải quyết rồi, bữa khác nhé em.
Em gật đầu. Nhưng khi chị bước ra đến cửa, con tim như mách bảo, em chạy lại quàng tay qua eo chị, ôm chặt chị vào lòng mình:
- Chị Chi à.. Không! Chi à, anh yêu em!
Chị sững người quay lại, nhìn em vẻ nghi vấn.
- Đúng. Anh không đùa em đâu.
Rồi sợ như em sẽ từ chối, anh nói tiếp, tay vẫn ôm em.
- Khi nào giải quyết xong chuyện về đây với anh ha? Em gãi đầu ngại ngùng, lòng hồi hộp hy vọng. Ai ngờ em bật cười thành tiếng, nhéo tai em, giọng thủ thỉ “Ừ! Em sẽ về”. Về bên anh, về bên em. Hai chúng ta cuối cùng cũng có thể đến được với nhau sau ngần ấy năm.
© BLUE_ME - blogradio.vn
Xem thêm: Đừng hơn thua tranh cãi với người mình thương | Radio Tâm sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu