Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi người yêu cũ – người em luôn trân trọng

2016-07-14 11:25

Tác giả: Giọng đọc: Ruby Vân Anh

blogradio.vn - Trong công việc và cuộc sống hàng ngày, mình mạnh mẽ và quyết đoán bao nhiêu thì trong tình cảm mình ngại ngần bấy nhiêu. Sợ chàng trai ấy cũng sẽ như người anh kia, sợ rồi cứ gieo yêu thương và hy vọng cho tình cảm ấy lớn dần để rồi lại rơi vào bế tắc. Sợ những băn khoăn ấy sẽ không đi đâu tới đâu. Và mình biết, chắc chắn là như thế, dù đã bao lần tự nhủ với lòng, chỉ cần chàng trai ấy nói cần mình, thì mình sẵn sàng vứt bỏ cả công danh, sự nghiệp để trở về nép mình bình yên trên bờ vai ấy.

***

Mình viết tâm sự này lâu rồi nhưng không chia sẻ. Hôm nay miền Nam mưa nhiều, có hơi lạnh của thời tiết miền Bắc làm chút ký ức của mình trở về, bâng khuâng. Hôm qua, mình khóc cả đêm, chỉ vì coi lại những thước phim Trái tim mùa thu, vì những tình yêu dang dở, vì những đau đớn mà người yêu nhau phải chịu đựng, vì tình yêu kết thúc buồn bã bằng cái chết của hai nhân vật chính. Bỗng nhớ ra rằng mình đã từng yêu đơn phương mãnh liệt như cô em gái trong phim, chỉ là cuối cùng thì mình và người anh ấy vẫn mạnh khỏe nhưng giờ hai đứa hai phương trời.

Anh đã có gia đình riêng hạnh phúc, còn mình lại chênh vênh bên một tình yêu đơn phương na ná tình đầu, không mở lòng để yêu một ai khác hoặc để ai đó đủ sức yêu mình. Hôm nay, mình gửi những tâm sự này, không phải để nhắc nhớ với bất kỳ ai đó đã lãng quên, hay còn tình ý gì với mối tình đầu. Chỉ là, khoảng thời gian ấy quá hạnh phúc, quá lung linh, như những phút giây đẹp đẽ nhất của thanh xuân, mình không vứt bỏ mà chỉ cất giữ trong bộ nhớ dữ liệu. Giờ đối với mình, anh là một người quen bình thường như bao người khác, trân trọng và tôn trọng.

Gửi người yêu cũ – người em luôn trân trọng

“Em không nhớ rõ mình thích anh từ lúc nào nhưng có lẽ là những năm cấp 3. Anh sống ở Hà Nội, hàng năm vào dịp lễ, Tết và nghỉ hè anh thường về quê nội chơi. Nhà nội anh ở kế nhà em, thuở nhỏ cùng đi chăn trâu, và buổi trưa ngồi câu cá hay cả lũ trẻ kéo nhau đi chơi tối ỏm tỏi cả xóm. Hồi đó, em học trường chuyên, ít khi được ra ngoài chơi cùng bạn bè, bố mẹ lại hay cãi nhau nên em thường nhốt mình trong nhà, không mấy giao lưu với mọi người. Em không nhớ rõ vì sao hay được gặp anh, nói đúng hơn là rất mong những lúc được thấy anh, được nói chuyện với anh. Anh rất hiền và tử tế, rất tâm lý và có điều gì đó thật ấm áp khi bên anh. Anh không coi mình là trai Hà Nội mà kiêu căng, ngạo mạn, anh hòa đồng với tất cả mọi người. Những điều người ta nói về anh chỉ toàn là rất ngoan, rất hòa đồng, học giỏi và nhiều thứ tốt khác.

Em nhớ về anh ấy, bằng ký ức tuổi thơ ngọt ngào, những chiều nghiêng ngả nắng, hai đứa đạp xe trên cánh đồng, những trưa hè hai đứa bứt lá, viết điều ước và thả xuống mặt ao. Nhớ những lần anh qua chỉ em nấu canh rau thế nào, rồi khi mọi người túm tụm giúp nhà hàng xóm kia vét ao thì chỉ có anh giúp em lát cái ngõ trước nhà. Nhớ bức thư tay anh viết từ Hà Nội, gửi theo những lời động viên em khi chuẩn bị thi cuối cấp vào đại học, nó theo em trên suốt hành trình Bắc Nam dài đằng đẵng.

Em xa miền Bắc, xa anh, xa ngôi làng nhỏ bé, đến với các chị gái, với Sài Gòn tấp nập, vội vã nhưng vẫn giữ trong lòng những ký ức về anh, yên bình và đẹp nhất. Vài năm sau em trở về, bố mẹ đã già yếu, căn nhà trở nên cô quạnh, em bắt đầu hiểu cảm giác lo sợ mất bố mẹ, em bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn và quen dần với bộn bề toan tính của cuộc sống. Gặp lại anh, em vỡ òa, giữa những giá lạnh của miền Bắc, anh – chàng trai Hà Nội ngày nào vẫn ấm áp như bến đỗ bình yên đón em về. Những ngày cận tết, rôm rả tiếng cười nói hỏi thăm, em vẫn cứ mải lén lút nhìn theo bóng hình anh.

Em và anh bắt đầu có những buổi tối đi lang thang cùng nhau, có lần anh chạy xe thật xa đi đón em dù không biết đường, anh nhường áo cho em vì thấy em đang lạnh cóng với cái lạnh 7 độ mùa đông, và lần anh cõng em đi xem hội vì em bị tai nạn không đi được, và 1 lần em khóc vì gặp chuyện, em lang thang trên con đường đồng trước ngõ, anh ở đâu chạy về, em òa khóc trên bờ vai anh, nức nở.

Vì anh đối tốt với em, ấm áp, che chở em, vẽ vào tuổi thơ buồn bã của em thêm những vệt hồng xanh trắng đỏ, nên có lẽ em thích anh lặng lẽ. Khi em tiếp tục vào nam học tập, anh đã đưa ra sân bay, khi chuẩn bị vào quầy soát vé, em đã quay lại ôm anh và đó là lần cuối cùng em gặp anh từ đó đến nay. Khi bước chân xuống SG, em với anh bắt đầu không liên lạc dù rất nhớ anh nhưng do em ngại ngần mình là con gái. Thời gian, khoảng cách và những thứ vô hình xóa mờ mọi ký ức đẹp đẽ của thanh xuân, lu mờ luôn những cảm tình cũ kỹ. Năm tháng trôi đi, bố mất, rồi mẹ mất, em quen dần với nỗi đau và ngày càng mạnh mẽ, tự mình vượt qua.

Gửi người yêu cũ – người em luôn trân trọng

Em cũng quen thêm một vài người, rồi chia tay. Một ngày cuối năm đại học, khi chuẩn bị thi tốt nghiệp, em được tin anh lấy vợ, anh cũng không thông báo đến em. Chỉ khi em nhắn tin chúc mừng, anh ngại ngần nhắn lại, vì sợ em buồn, vì không biết nói với em thế nào. Nhưng trong em, khi nhìn thấy những bức hình cưới của anh đang rất hạnh phúc thì em mãn nguyện khép lại chiếc hộp quá khứ. Giờ đây, anh đang rất hạnh phúc bên gia đình, có một cậu nhóc kháu khỉnh và người vợ xinh đẹp, em quen dần với cảm giác đó, bình thường như một người bạn, mỉm cười khi bạn đang hạnh phúc và với người bạn nào cũng vậy.

Chuyện cũ đã qua, chỉ sợ gặp lại nhau ngại ngần như trước, em thì cũng có khác rồi, không còn là cô bé ngày xưa, giờ đây em đã đủ lớn để hiểu, để trải nghiệm và chấp nhận những điều đến trong cuộc đời mình. Nhưng ký ức đẹp đó thì lẽ nào lại vứt bỏ, chỉ là trân trọng và cảm ơn cuộc đời."


Blog Radio thân mến, cuộc đời như những vết lằn xe trên con đường đất mềm, khi nắng lên, vết lằn ấy vẫn còn in trên nền đất. Khi ba mình mất, anh ấy lấy vợ rồi đến lượt mẹ mất, một chàng trai ấm áp nữa đến, đưa đôi bàn tay cho mình nắm lấy, một chàng trai chu đáo, ân cần với mình khiến mình lại thấy hạnh phúc, bình yên. Nhưng khoảng cách Bắc Nam, khoảng cách của thời gian xa cách khiến những rung động trong lòng ấy cứ mãi lặng im và nguội lạnh dần. Lại một lần nữa mình đơn phương ôm ấp những tình cảm lãng mạn, giản đơn trong lòng mà không dám nói.

Trong công việc và cuộc sống hằng ngày, mình mạnh mẽ và quyết đoán bao nhiêu thì trong tình cảm mình ngại ngần bấy nhiêu. Sợ chàng trai ấy cũng sẽ như người anh kia, sợ rồi cứ gieo yêu thương và hy vọng cho tình cảm ấy lớn dần để rồi lại rơi vào bế tắc. Sợ những băn khoăn ấy sẽ không đi đâu tới đâu. Và mình biết, chắc chắn là như thế, dù đã bao lần tự nhủ với lòng, chỉ cần chàng trai ấy nói cần mình, thì mình sẵn sàng vứt bỏ cả công danh, sự nghiệp để trở về nép mình bình yên trên bờ vai ấy.

Dạo này, mình hay đi cùng đoàn từ thiện đến những vùng đất nghèo, mình cảm thấy những khoảng trống trong tim dần được lấp đầy bằng những yêu thương đối với người nghèo khó, ấm áp biết bao. Mình vẫn đang yêu, yêu rất nhiều, dù rằng yêu thương ấy không để đặt tên.

Một ngày giữa tháng 5, trời bắt đầu đổ mưa!

© Anna – blogradio.vn

Giọng đọc: Ruby Vân Anh

Techmix: Hằng Nga

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện

Giá như anh đừng xuất hiện

5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

back to top