Em còn trẻ, hãy dựa vào chính mình mà đứng lên
2020-12-21 01:30
Tác giả:
Tuyệt Diễm
blogradio.vn - Hôm nay là một ngày tháng 12, nắng đẹp. Tôi sẽ đón chào tuổi 20 của mình, với tâm thế sẵn sàng. Tôi nhất định sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, độc lập và trân trọng bản thân mình.
***
Tháng 12 về, những cơn mưa thi nhau kéo đến thành phố chật chội này. Những cơn gió lay mạnh những tán cây ven đường, thành phố phủ một màu âm u. Càng lạnh thì con người ta càng cảm thấy cô đơn, làm họ ảo tưởng rằng mình cần hơi ấm từ một người khác.
Dắt chiếc xe đã cũ ra khỏi nơi làm việc, tôi ngắm nhìn nước mưa ngập đến tận đầu gối, chửi thầm một tiếng. Chú bảo vệ ở bên thấy thế cất lời.
“Thôi gọi xe về đi con ơi. Mưa gió đường ngập lụt hết trơn. Chạy xe máy không an toàn đâu con”.
“Chắc con ráng về thôi chú ơi. Đi grab đắt quá. Về đến chỗ con ở cũng hết ngày lương của con rồi”.
Tôi cười nhẹ rồi lên xe chạy về nhà.
“Con chào chú, con về nhé”.
“Ừ, con về cẩn thận”.
Tròn một tháng nữa là tôi bước sang tuổi 20. Đối với tôi, tuổi 20 là một dấu mốc quan trọng. Hiện tại. tôi chưa có gì trong tay, nhưng chắc chắn sau này tôi sẽ có. Mới vừa nãy, trong ca trực tôi bị một vị khách hàng khó tính la mắng, cảm giác duy nhất là tủi thân. Mặc dù đã xin lỗi khách hàng, nhưng vẫn bị cấp trên trừ lương.
Đang suy nghĩ miên man, một cơn gió ập đến khiến tôi ngã nhào ra đường. Đầu gối chảy máu đau rát. Mang hết nỗi uất ức từ lúc làm việc, tôi ngồi khóc như một đứa trẻ. Bỗng có chiếc xe màu đen đi cùng chiều dừng lại.
Anh chàng trên xe bước xuống, chạy vội đến dựng xe của tôi dậy. Anh đến dìu tôi “Em có bị sao không? Nào, anh đỡ em dậy.”
Tôi đứng dậy hờ hững nhìn anh. Anh nhìn thấy đầu gối tôi chảy máu: “Em đợi chút anh dắt xe em vào gửi bên này rồi chở em đi bệnh viện nhé.”
Tôi nhìn tình trạng thảm thương của mình, khẽ gật đầu. Anh chở tôi đến bệnh viện rồi dìu tôi vào phòng khám.
“Đưa anh chứng minh nhân dân của em đi, anh vào làm thủ tục”.
Tôi loay hoay lấy giấy tờ từ túi xách rồi đưa cho anh. Sau khi khám xong, bác sĩ đưa cho tôi một số loại thuốc, rồi chúng tôi đi về.
“Cảm ơn anh nhiều. Em vẫn chưa biết tên anh”.
“Anh tên là Nam”.
“Em tên Kiều”.
“Anh đã nhìn thấy trên giấy tờ của em rồi. Tên em rất đẹp”.
“Anh cho em xin số tài khoản, em chuyển tiền gửi anh. Hiện tại, em không mang nhiều tiền mặt”.
“Giúp đỡ người khác là việc nên làm, em có thời gian mời anh đi cà phê là được”.
“Thật ngại quá”.
“Anh mới về thành phố này được một tuần, hi vọng được kết bạn với em”.
Anh đưa tôi danh thiếp của anh, anh là CEO của TF Company. Anh lịch lãm và phong độ, giọng nói trầm ổn, từng hơi thở đều mang sự kiêu hãnh. Và tôi bị chinh phục bởi sự tinh tế và chu đáo của anh.
Từ ngày đồng ý bên anh, anh luôn đưa tôi đi làm với lí do “Để em đi một mình anh sẽ lo lắng.” Tôi vui vẻ đồng ý với sự cưng chiều của anh. Anh xem tôi là công chúa, anh nâng niu tôi từng chút một, làm tôi chìm đắm trong tình yêu của anh.
Đang trong giờ làm, điện thoại rung nhẹ báo tin nhắn đến. Mở khóa màn hình, là tin nhắn từ Dương.
“Tan tầm anh đón em đi ăn tối, anh ở trước cổng đợi em.”
Anh dừng xe trước cổng công ty tôi, nhìn thấy tôi đi ra từ cổng, anh bước xuống lấy bó hoa từ phía cốp xe. Anh bước đến hôn nhẹ vào má tôi.
“Em thật đẹp”. Tôi nhận lấy bó hoa và nở nụ cười rực rỡ.
Mấy chị gái trong công ty hay trêu đùa tôi.
“Đúng là con gái đang yêu, hoa nở tươi rói trên mặt rồi”.
Bước vào nhà hàng, tôi thấy lạ quay sang hỏi Dương.
“Nhà hàng này sao vắng vậy anh?”.
“Vì hôm nay là ngày đặc biệt”.
“Đặc biệt?”.
“Đợi một chút nữa em sẽ biết”.
Người phục vụ đưa chúng tôi đến vị trí trung tâm của nhà hàng. Bỗng ánh đèn vụt tắt, tôi hoảng sợ víu cánh tay Dương.
“Đừng lo, có anh đây”.
Người phục vụ đẩy chiếc xe bánh kem và đầy nến từ xa đi lại, nhà hàng ánh lên ánh nến lung linh. Tôi nhìn nó với vẻ hồi hộp.
Dương buông tay tôi ra, anh quỳ xuống. Trên tay anh là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
“Kiều, lấy anh nhé?”
Tôi xúc động không nói lên lời. Đầu gật gật, nước mắt hạnh phúc chảy xuống.
“Anh sẽ nuôi em, không cần em ra ngoài làm việc nữa”.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra nhanh chóng, khiến tôi cảm thấy mọi thứ không chân thực. Tôi nộp đơn xin nghỉ việc ở công ty, ở nhà ngoan ngoãn làm vợ của Dương.
Bên nhau với danh nghĩa vợ chồng một năm, những tính xấu của Dương dần dần lộ ra. Mỗi lần anh đi nhậu với đối tác về, vết son và mùi nước hoa trên áo anh rất nồng nặc.
Anh quát mắng tôi là ăn bám, không biết ra ngoài làm việc như những người khác. Những lần anh đánh đập tôi, ngày càng nhiều. Tôi không hiểu điều gì khiến người ta thay đổi nhiều đến vậy, là hết yêu, cạn thương, hay vì áp lực từ cuộc sống.
Từ khi nghỉ việc tôi rất ít tiếp xúc với đồng nghiệp cũ, cũng không biết tìm ai trò chuyện. Nỗi cô đơn cứ thế lớn dần, rồi tôi bị trầm cảm. Tôi tìm đến thuốc ngủ để kết thúc cuộc đời. Trước khi uống thuốc, tôi gọi điện cho bố mẹ.
“Mẹ ơi, con chọn sai đường rồi.”
Đặt thuốc vào miệng, mùi vị đắng ngắt nhắc tôi nhớ về cuộc đời bi thương của mình. Nước mắt chảy dài trên má.
Tôi giật mình tỉnh dậy, chạm vào mặt, nước mắt vẫn còn nhưng may quá, chỉ là một cơn mơ.
Tôi rời khỏi bàn làm việc, xuống tầng hầm, bấm máy chấm công. Dắt xe ra khỏi cổng, tôi tươi cười chào chú bảo vệ.
Hôm nay là một ngày tháng 12, nắng đẹp. Tôi sẽ đón chào tuổi 20 của mình, với tâm thế sẵn sàng. Tôi nhất định sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, độc lập và trân trọng bản thân mình.
© Tuyệt Diễm - blogradio.vn
Xem thêm: Thanh xuân chính là gặp nhưng không ở lại
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.















