Em à, đừng yêu một ai đó quá bao dung
2020-11-19 01:25
Tác giả:
Li Phan
blogradio.vn - Tôi khóc, khóc cho em một tình yêu không trọn vẹn, khóc cho tôi vì đánh mất em. Cả lẫn trong những giọt nước mắt ấy nếu có thể nói điều gì tử tế nhất với em, tôi mong em nghe thấy “Ngủ ngon em nhé. Nếu có sau này, mong em đừng yêu một ai đó quá bao dung”.
***
“Xin lỗi anh, em phải từ bỏ anh thôi"
Tiếng em rất khẽ, trong đêm vắng chỉ như cơn gió nhẹ thoáng qua. Mãi cho đến một ngày em buông tay tôi, chứ chẳng còn là tôi buông tay em nữa.
Tôi đã từng yêu em nhưng vô tâm. Đã từng thương em, nhưng ích kỷ. Đã từng bên em, nhưng nhạt nhòa. Và giờ đây, em xem tôi như một sự lựa chọn, đắn đo giữa giữ lại hay từ bỏ.
Em từng thấy tôi nắm tay cô gái khác. Em từng thấy tôi đi bên cô gái khác. Em cũng từng thấy tôi lên giường với cô gái khác. Vậy mà em đã luôn tha thứ và bao dung. Hóa ra em chờ đợi đến lúc này để từ bỏ tôi sao.
Tôi cứ ngỡ bao dung trong em là mãi mãi. Chiếc nhẫn cầu hôn vẫn nằm yên trong túi áo treo trên tường, chỉ đợi ngày thích hợp, vậy mà chẳng còn kịp đeo lên ngón tay em. Tôi không có quyền trách em, chỉ lặng yên ôm em trong vòng tay, nhấm nháp chút dư vị cuối cùng bên em.
Tình yêu của chúng tôi, đi qua thăng trầm, đi qua sóng gió, rồi dừng lại nơi góc phòng đơn sơ này. Em nuối tiếc không, em đau lòng không, sao tôi chua xót vậy. Giọt nước mắt chẳng thể rơi, giấu ngược vào lòng là giọt nước mắt đau đớn nhất.
Tôi chẳng biết em đã ngủ chưa hay còn thức, chỉ là muốn trò chuyện với em đôi câu, chúc em sau này hạnh phúc. Đừng yêu thêm một người nào như tôi nữa. Sự bao dung nơi em đã tiếp tay cho tôi của ngày hôm nay, rất phong lưu, nhưng lại mệt mỏi. Đầy ngọt ngào, nhưng toàn dối lừa.
Buổi sáng thức dậy, hoặc có thể là tôi và em chưa ai ngủ cả, em lẳng lặng ngồi dậy, nhìn khắp lượt căn phòng, thu vào tầm mắt, đánh rơi tiếng thở dài. Tôi vẫn nằm đó, nhìn em thu gom những món đồ thuộc về mình, khoác lên mình chiếc áo khoác dày, mạnh mẽ rời đi. Căn phòng còn lại mình tôi, vừa trống vắng, vừa đơn độc.
Tôi đã nghĩ tôi sẽ từ bỏ được em, sẽ vui bên những người khác, và sẽ quên được em trong giây lát. Thế nhưng hình ảnh em cứ bám lấy rồi ghi đậm trong trí nhớ, đến độ tôi muốn lao đến bên em chỉ để cầu xin sự tha thứ.
Em biến mất rồi, rời khỏi cuộc đời tôi như chưa từng xuất hiện. Thành phố bé nhỏ có mọi hình ảnh của em bên tôi giờ thật rộng lớn. Góc phố từng qua đầy náo nhiệt giờ trở nên thật cô đơn.
Tôi cứ lang thang như thế, hoang mang đến tột độ như thế, em chẳng đến bên an ủi tôi nữa. Trong cơn say, tôi nhấc máy gọi cho cô ta, là một người tôi từng ruồng bỏ, chính cô ta cứ nhất quyết phải xuất hiện trước mặt em để em biết rằng tôi đang phản bội em. Tôi đáng lẽ không nên bỏ qua cho cô ta, ấy vậy mà lúc này tôi chẳng biết nên tìm ai khác.
"Anh mà cũng có lúc như thế này sao?" Giọng cô ta chua chát chứ chẳng dịu dàng như em. Khuôn mặt cô ta rất sắc sảo chứ chẳng mộc mạc như em. Nhưng tôi biết tìm ai để thay thế em trong lòng tôi.
Đêm đó có hai kẻ say đến điên đảo. Tôi chẳng thể nhớ là trong lúc ôm cô ta, tôi có nghĩ đến em không. Tôi chẳng nhớ rõ, tôi có gọi tên em không. Chỉ biết trong lòng có một khoảng trống đến lạnh lẽo, chỉ đợi có em lấp đầy.
Tôi vẫn dây dưa với cô ta, vì thi thoảng, cô ta vẫn sẽ nhắc đến em một cách hậm hực. Nó như mũi dao đâm vào nỗi đau trong tôi và nhắc tôi nỗi nhớ về em, để tôi chẳng thể nào quên em được. Như trừng phạt, và cũng như sự an ủi trong lòng mình.
Sau vài tháng, tôi đã dỗ dành mình mặc kệ em đi, bỏ lại em trong ký ức, tôi còn phải sống tiếp cuộc đời này. Thế nhưng tôi chưa kịp quên thì em lại vô tình xuất hiện. Như ông trời trừng phạt tôi, hay là em đang trừng phạt tôi.
Em của tôi, từng là của tôi đấy, mà dường như chẳng còn là em nữa. Em gầy nhom, trơ trọi với đôi mắt nhuốm màu mệt mỏi. Em ngồi đó, trên giường bệnh, nắng chiếu lên cơ thể gầy yếu ấy, bỏng rát tim tôi.
Tôi đã muốn bước đến, muốn ôm em, muốn quỳ xuống dưới chân em để cầu xin sự tha thứ. Nhưng mẹ em lại xuất hiện và kéo tôi ra ngoài. Mẹ em cầu xin tôi hãy để cho em có những ngày cuối thật thanh thản.
Hóa ra những ngày em còn bên tôi, em đã biết mình không còn nhiều thời gian. Hóa ra những ngày bên tôi, em đã mang trong mình những cơn đau mà em tự mình cam chịu. Hóa ra trong những ngày em yêu tôi, tôi lại chẳng hề yêu em, thương xót em như tôi vẫn nghĩ.
Chỉ có tôi tự vẽ ra cho mình một tình yêu đẹp có sự bao dung nơi em và sự chung thủy nơi tôi. Tôi chẳng biết những cơn đau luôn tìm tới em, chẳng biết những lần em cô đơn một mình tới bệnh viện, chẳng biết những nỗi lòng khi em nói chia tay. Tôi ngu ngốc, và cả em cũng thật ngu ngốc.
Em đau nhiều rồi. Tôi khóc, giọt nước mắt của một thằng đàn ông như tôi sao xứng đáng với tình yêu nơi em, sao xứng đáng với những nỗi đau trong lòng em. Tôi quay lưng, rời đi như chưa từng xuất hiện.
Cứ một ngày trôi qua, tôi lại ghé ngang bệnh viện ấy. Không làm gì, chỉ lặng lẽ ngắm em, và rời đi. Mỗi ngày, lại thấy em mệt mỏi hơn một chút, gầy thêm một chút. Tim tôi thắt lại, thế nhưng chưa bao giờ dám lại gần em. Cứ thế, rồi lại ngày, em không biết có tôi ghé đến, hoặc tựa hồ có biết, em cũng sẽ lặng im, như em lặng im mỗi khi tôi gây ra lỗi lầm.
Một ngày, cô ta đứng trước cửa bệnh viện, đợi tôi. Tôi muốn kéo cô ta ra khỏi nơi này. Sợ em nhìn thấy, sợ em đau thương nhưng tôi chẳng kịp làm gì, cô ta đã tát tôi một cái, rồi nghênh ngang rời đi trước ánh mắt bao nhiêu người đổ dồn lên tôi. Đúng lắm, đáng lắm. Chỉ là người đánh nên là em.
Mẹ em bảo, em muốn gặp tôi. Em vẫn là em của tôi đấy, nhưng sao em gầy và mong manh quá. Tôi chẳng dám lại gần, chẳng dám ôm em, vì sợ em sẽ tan đi ngay trước mắt tôi.
"Đừng đến đây nữa. Em từ bỏ anh rồi, anh cũng nên dừng lại đi thôi”. Giọng em thoáng dịu dàng, "Cô ấy cũng là một cô gái tốt."
Em cười, mà sao lòng tôi chua chát quá, chẳng nói thêm được gì. Muốn cầu xin em cho tôi được ở bên những ngày cuối, lại chẳng thể nói ra. Muốn ôm em một lần sau cuối, nhưng lại sợ chẳng thể buông em thêm một lần nữa.
Tôi rời đi, sau lưng vẫn là nụ cười của em. Hiền lành, mộc mạc và đầy bao dung. Cái ngoái đầu nhìn lại của tôi là lần cuối cùng tôi được ghi trong tim hình bóng ấy.
Ngày em đi rồi, mẹ em chuyển cho tôi một phong thư. Vài dòng vỏn vẹn nét chữ thân quen như thế.
"Cuộc đời của anh dài lắm, còn em chỉ đếm từng ngày. Tình yêu của anh ngọt lắm, nhưng không chỉ riêng mình em mê say. Em đã đợi, đã đắn đo, đã tha thứ để chờ anh chỉ thuộc về em. Em dùng tất cả tình yêu và sự bao dung vốn có của mình để đánh cược cho tình yêu này. Em nghĩ mình có thể đợi anh, nhưng ông trời lại trêu em như thế. Em đành phải từ bỏ anh thôi!"
Tôi khóc, khóc cho em một tình yêu không trọn vẹn, khóc cho tôi vì đánh mất em. Cả lẫn trong những giọt nước mắt ấy nếu có thể nói điều gì tử tế nhất với em, tôi mong em nghe thấy “Ngủ ngon em nhé. Nếu có sau này, mong em đừng yêu một ai đó quá bao dung”.
© Li Phan - blogradio.vn
Xem thêm: Chia tay không buồn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

Tình yêu, ánh sáng và "hữu danh vô thực"
Có khi nào đó, chúng ta không cảm nhận được tình yêu đang hiện hữu quanh mình, là khi đó, chúng ta biết rằng chúng ta đang bị kiểm soát bởi lòng thù hận, sự đố kỵ, sự tham lam, sự giận dữ, sự lo lắng, sự buồn bực,.... và trên tất cả, chúng ta đang không biết ơn.

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức
Họ đợi, họ mong, họ thất vọng, rồi lại tự an ủi mình: "Con bận mà, thương nó quá." Có lần mẹ tôi gọi điện, giọng hồ hởi: "Cuối tuần này con về nha, mẹ nấu món con thích." Tôi cười: "Để tuần sau nha mẹ, tuần này con nhiều việc quá." Tôi không nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, chỉ nghe mẹ nhỏ nhẹ: "Ừ, mẹ chờ."