Điều gì giấu sau một nụ cười
2023-08-01 02:10
Tác giả:
Li Phan
blogradio.vn - Tôi đem trưởng thành của mình nhồi nhét hết thảy vào những nụ cười. Vui hay không vui vốn dĩ có bao nhiêu quan trọng. Khóc thì có lẽ còn ngập ngừng nuốt nghẹn vào trong, còn mỉm cười thì chỉ cần kéo khoé môi lên, đôi mắt cong cong, giấu hết sự đời vào sau nụ cười ấy. Còn bạn thì sao, điều gì giấu sau nụ cười của bạn hôm nay?
***
Ngày bé tôi hay cười, kiểu cười khanh khách, trong veo hồn nhiên. Ai trêu gì cũng sẽ cười. Đang khóc nhưng anh trai làm mặt hề cũng sẽ bật cười. Nụ cười ngày bé chỉ chứa đầy những vô tư của một đứa trẻ được nuôi nấng bằng sự đủ đầy. Đứa trẻ đủ hồn nhiên là đứa trẻ có nhiều hạnh phúc. Tôi bây giờ lớn lên cũng hay nhìn mấy đứa trẻ con cười. Nhìn chúng cười để biết tuổi thơ của chúng liệu có đủ an yên. Giống như tôi ngày bé vậy.
Tôi lớn lên, lại chẳng còn hay cười. Va vấp giữa cuộc sống mài mòn dần đi hồn nhiên của một đứa trẻ. Tôi không còn cười giòn, nheo nheo đôi mắt ánh lên niềm vui. Chỉ là khi thật sự vui mới là lúc nụ cười thật sự xuất hiện. Hiếm hoi lắm để thấy mình thật sự vui, thật sự bật cười một cách khoái chí.
Tôi bây giờ chỉ cong cong đôi mắt, kéo khoé môi câu lên thành một nụ cười. Một sự lịch thiệp và duyên dáng của kẻ phải trưởng thành. Gặp càng nhiều người càng phải học những phép lịch sự khi xã giao. Cho nên đôi khi những mệt mỏi u uất, những giả dối lọc lừa, những bon chen toan tính, đều pha lẫn trong nụ cười ấy. Âu cũng chỉ là trò đời. Thuận theo cuộc sống để gò ép uốn nắn bản thân mình. Đến cả một nụ cười cũng mang theo đủ những tạp niệm như vậy.
Tôi lại nhớ đến nụ cười của mẹ. Chắc có lẽ mẹ cũng đã từng như tôi lúc này. Nụ cười che giấu đi bộn bề cảm xúc. Con người ta sao cứ phải càng mang theo nhiều cảm xúc, lại càng phải lấy nụ cười ra để che giấu hoặc khỏa lấp đi những chất chứa trong lòng.
Giống như ngày ngoại tôi mất, tôi cố dỗ dành rằng không được khóc để ngoại thanh thản ra đi, mẹ gật đầu rồi cố nặn ra một nụ cười, nhưng nước mắt lại tràn bờ mi để làm nụ cười ấy nhoè đi thành méo xệch. Khuôn mặt mẹ nhăn nhúm đến thảm thương, rồi nghẹn ngào thành tiếng nấc. Giá như mẹ đừng cố gượng cười, tôi cũng sẽ không thấy lòng mình xót xa đến thế. Mẹ tôi cũng thật xấu tính, cứ luôn muốn đánh lừa tôi bằng một nụ cười. Rõ ràng buồn, rõ ràng đau muốn chết, vẫn chỉ cười thật dịu dàng rồi nói với tôi rằng không sao. Tôi ghét mẹ lừa tôi như thế, nên đi qua hơn non nửa cuộc đời, dẫu giông tố trên đầu hay chông gai dưới chân, tôi đều mỉm cười với mẹ, nói với mẹ rằng tôi ổn. Tôi không biết nụ cười tôi dành cho mẹ có mếu xệch đi không. Nhưng chí ít là nước mắt tôi chẳng trào ra giống như mẹ.
Ba tôi thì lại khác. Từ lúc tôi bé thơ, ba đã chẳng hay cười. Ba nghiêm khắc và cứng nhắc. Vừa gia trưởng, vừa khó chiều. Ngày bé tôi hiếm khi thấy ba cười ấm áp với anh em tôi như trong sách hay miêu tả. Ba chỉ cười ha hả, phát ra thành tiếng lớn, tiếng cười đầy đắc ý khi ngồi với các bác các chú mà thôi. Hoặc mấy khi nụ cười ba nghiêm nghị, ánh mắt chẳng biểu thị thành một thứ cảm xúc gì cả. Nụ cười còn chẳng thể nào thương mại và xã giao hơn tôi lúc này.
Có lẽ là tôi còn quá nhỏ để thấu được điều gì sau nụ cười của ba. Hoặc là do ba chẳng mấy khi cười với tôi nên tôi chẳng thể nào đoán ra được. Chỉ là bây giờ ba già đi nhiều rồi, còn tôi thì đã lớn. Giờ thì ba hay cười với tôi rồi. Giờ thì nụ cười của ba ấm áp lắm, lại còn màn theo đầy yêu thương và cưng chiều.
Thỉnh thoảng còn ẩn chứa cả những quan tâm và lo lắng. Dường như nuối tiếc khi xưa đã quá nghiêm khắc, nên giờ đây ba lại càng hay cười. Da ba đen sạm, đuôi mắt nhăn nheo, mái tóc pha sương, thêm nụ cười ấy làm cho ba trông thật hiền, nhưng lại khiến tôi trăn trở hoài những lo sợ. Sợ một mai thức giấc chẳng còn được nhìn thấy ba cười và xoa đầu tôi đầy cưng chiều nữa.
Tôi thật nhớ nụ cười giòn của mình khi bé. Trong veo và mang đầy những hồn nhiên. Chẳng chất chứa đầy những tâm tư của một kẻ chạy đua với dòng thời gian, lặn lội và bôn ba giữa dòng cuộc sống. Cũng thật nhớ những khoảnh khắc vừa khóc đã lại bật cười, chẳng cần che giấu, chẳng cần bận tâm chi. Chẳng sợ nụ cười của mình không đủ tươi để không khiến mẹ lo lắng. Chẳng lo đôi mắt vương đầy những ưu phiền khi đối diện với nụ cười của ba.
Tôi đem trưởng thành của mình nhồi nhét hết thảy vào những nụ cười. Vui hay không vui vốn dĩ có bao nhiêu quan trọng. Khóc thì có lẽ còn ngập ngừng nuốt nghẹn vào trong, còn mỉm cười thì chỉ cần kéo khoé môi lên, đôi mắt cong cong, giấu hết sự đời vào sau nụ cười ấy. Còn bạn thì sao, điều gì giấu sau nụ cười của bạn hôm nay?
© Li Phan - blogradio.vn
Xem thêm: Chữa Lành Nỗi Đau Sau Vụn Vỡ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bây giờ là mùa đông
Cô cứ vậy mà sống cứ vậy mà xoay vòng với chừng đó công việc vừa quen thuộc, vừa dễ và vừa khó ở nơi xa xôi này. Một thành phố thật xa với nơi cũ của cô, nhưng là một thành phố cho cô thật nhiều trìu mến và như là một chỗ dựa tin cậy nhất của cô trên những bước đường đời.

Nếu lỡ
Và nếu lỡ, con chẳng còn nghe thấy nữa những mệt mỏi, lo lắng hay cằn nhằn của má thì sao? Dù chỉ là “nếu” thôi, con cũng không dám nghĩ tới. Nó khiến đôi vai con run rẩy bật khóc!

Sống trọn
Ai cũng muốn cuộc sống mình được đầy đủ, còn trái tim tôi mách bảo tôi như thế, từ rất lâu rồi, là tôi luôn muốn có luôn muốn sống như thế, sống trọn cho cuộc đời, sống trọn là chính tôi.

Đông về lại thấy cô đơn
Trở mùa, trời chớm sang đông Chừng như thấp thỏm trong lòng nhớ ai Chút se se lạnh hiên ngoài Làm tim thổn thức canh dài nhớ thêm.

Tôi muốn được là tôi
Tôi thấy có thật nhiều nước đang chảy dưới chân tôi, tôi thấy những ngọn núi cao và nhiều nguy hiểm quá đang trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn phải vượt qua, vì tôi là tôi, nên tôi phải vượt qua.

Tiếng yêu đầu
Vì người ta đã nói đã viết đã cười đã khóc và đã hát quá nhiều về tình yêu, nên những gì tôi sắp viết chỉ là những lời muốn được sẻ chia, là sự thấu cảm. Là sự thấu hiểu mà tôi muốn gởi đến những ai đã đau khổ hoặc đang trải qua đau khổ trong tình yêu.

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh
Anh cần em như ngày đó Một nỗi buồn anh vẽ thành mây Nếu như khóc không phải tình cảm Anh muốn quên và anh không rõ.

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn
Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại
Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.