Hôm nay đừng gục ngã, cuộc sống sẽ bao dung
2020-07-13 01:35
Tác giả:
Hồ Hạ
blogradio.vn - Đơn giản chỉ là mỗi người đi qua cuộc đời của bạn, luôn là một cuốn hồi ức riêng biệt, không trùng lặp với bất kì ai. Nên giữ lại, nên nhớ, nên quên, hay để chính những nhớ, quên nhắc mình nhớ lại những tháng ngày sau, cảm thấy thật may mắn khi thanh xuân đã trải qua những ngày như thế.
***
Hoàng hôn giấu vệt nắng phía sau những ngôi nhà trải dài trên mặt phố, lang thang mãi cũng về được căn gác xếp cũ mèm. Tôi chứng kiến bản thân đi qua những tháng ngày buồn bã nhất. Không muốn thay đổi, cũng không có tâm trạng, đơn giản là một cảm giác rất đỗi bình thường.
Có những người giữ mãi một thói quen, giữ mãi một câu chuyện, theo thời gian mà xếp nó vào hồi ức một cách ngăn nắp, không ồn ã, không nhớ nhung, không buồn, cũng không hối tiếc. Đơn giản chỉ là mỗi người đi qua cuộc đời của bạn, luôn là một cuốn hồi ức riêng biệt, không trùng lặp với bất kì ai. Nên giữ lại, nên nhớ, nên quên, hay để chính những nhớ, quên nhắc mình nhớ lại những tháng ngày sau, cảm thấy thật may mắn khi thanh xuân đã trải qua những ngày như thế.
Quay đầu nhìn lại, chỉ để biết bản thân hiện tại cần gì, đi qua những ngày cuồng nhiệt, chỉ muốn an phận thủ thường, cũng có đôi lần mong muốn an yên. Chẳng có ai lại chết bởi suy nghĩ của chính mình bao giờ. Ý tôi là một người không thể cứ mãi ngồi nghĩ “Mình cảm thấy thật đau đớn” thế rồi lăn đùng ra chết được.
Chính sự kháng cự của cơ thể trước suy nghĩ mới là căn nguyên của đau đớn. Nghĩ cho cùng, cơ thể là sự sống, mà bản năng của sự sống là tồn tại. Thế nhưng, khoảnh khắc sự sống nhận ra nó đang kháng cự lại suy nghĩ, nó cũng không biết chính xác bản thân nó đang chống lại cái gì. Là sự sống đang chống lại một phần của nó, hay là chính nó nữa?
Một khi cơ thể tiếp nhận câu hỏi này, nó sẽ đi tìm câu trả lời. Chẳng có ai chết bởi suy nghĩ của chính mình. Tôi không bàn đến việc tại sao con người không kiểm soát được suy nghĩ của chính họ. Vì chúng ta không thể ư?
Cũng giống như biển vậy. Biển vẫn đầy sóng, không ai có thể điều khiển sóng nhưng người ta vẫn học được cách giăng buồm. Tôi nghĩ kiểm soát suy nghĩ ít nhiều cũng giống như giăng buồm trên biển cả.
Dẫu sao, thì chết chóc vẫn là chuyện cơ thể phải gánh chịu để suy nghĩ được toại nguyện.
Tôi không muốn nói chuyện về người chết. Nhưng tôi thật sự muốn biết rằng, đã có ai trong số họ chợt thấy hối hận tại cái giây phút họ thực sự cận kề cái chết không. Có ai đó đã nhận ra, muốn quay trở lại và nói với mọi người rằng đừng nối tiếp bước chân của họ không.
Có giống như khi Cooper lao đầu vào hố đen vũ trụ không. Có phải anh ta đã nhận ra rằng suy nghĩ đã dắt mình đi vòng quanh ngoài không gian, chỉ để đến một nơi khiến anh ta chứng kiến lại toàn bộ cuộc đời mình. Vì lúc đó sự tồn tại của anh ta chỉ còn là suy nghĩ.
Cuộc sống chuyển động liên tục như cái bánh xe lăn tròn theo quỹ đạo của nó. Như thế đã đủ cho con người gọi tên một thứ gọi là đã từng quên hay nhớ, hay cái gì đó vẫn còn đang thao thức trong suy nghĩ. Tất cả là do bản thân, là hiện tại đều phải chấp nhận và bước tiếp.
Nếu không đi đâu giải khuây thì về nhà thôi, trời đã tối rồi.
Buổi tối này đã ngổn ngang nhiều câu chuyện, vui có, buồn có và mệt nữa.
Tay chân đã thảnh thơi chưa? Hay vẫn còn thầm thì những vết chai nham nhở, nứt nẻ, khô khan, cũng có khi tay chân vẫn phải hoạt động, cọ xát tìm hơi ấm vì trời đã lạnh run.
Ngày dài ai cũng than, vì than là câu cửa miệng mà người ta vẫn nghĩ sẽ đỡ phần nào khi đã quá mệt mỏi. Cần lắm những ngày như thế, vì biết đâu đó là lý do để người ta lại bắt đầu một điều gì đó tốt hơn. Tốt hơn ngày hôm qua.
Hôm nay đừng gục ngã
Cuộc sống sẽ bao dung
Cho một mai bước tiếp
Để nhìn em trưởng thành.
© Hồ Hạ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…






