Hôm nay đừng gục ngã, cuộc sống sẽ bao dung
2020-07-13 01:35
Tác giả: Hồ Hạ
blogradio.vn - Đơn giản chỉ là mỗi người đi qua cuộc đời của bạn, luôn là một cuốn hồi ức riêng biệt, không trùng lặp với bất kì ai. Nên giữ lại, nên nhớ, nên quên, hay để chính những nhớ, quên nhắc mình nhớ lại những tháng ngày sau, cảm thấy thật may mắn khi thanh xuân đã trải qua những ngày như thế.
***
Hoàng hôn giấu vệt nắng phía sau những ngôi nhà trải dài trên mặt phố, lang thang mãi cũng về được căn gác xếp cũ mèm. Tôi chứng kiến bản thân đi qua những tháng ngày buồn bã nhất. Không muốn thay đổi, cũng không có tâm trạng, đơn giản là một cảm giác rất đỗi bình thường.
Có những người giữ mãi một thói quen, giữ mãi một câu chuyện, theo thời gian mà xếp nó vào hồi ức một cách ngăn nắp, không ồn ã, không nhớ nhung, không buồn, cũng không hối tiếc. Đơn giản chỉ là mỗi người đi qua cuộc đời của bạn, luôn là một cuốn hồi ức riêng biệt, không trùng lặp với bất kì ai. Nên giữ lại, nên nhớ, nên quên, hay để chính những nhớ, quên nhắc mình nhớ lại những tháng ngày sau, cảm thấy thật may mắn khi thanh xuân đã trải qua những ngày như thế.
Quay đầu nhìn lại, chỉ để biết bản thân hiện tại cần gì, đi qua những ngày cuồng nhiệt, chỉ muốn an phận thủ thường, cũng có đôi lần mong muốn an yên. Chẳng có ai lại chết bởi suy nghĩ của chính mình bao giờ. Ý tôi là một người không thể cứ mãi ngồi nghĩ “Mình cảm thấy thật đau đớn” thế rồi lăn đùng ra chết được.
Chính sự kháng cự của cơ thể trước suy nghĩ mới là căn nguyên của đau đớn. Nghĩ cho cùng, cơ thể là sự sống, mà bản năng của sự sống là tồn tại. Thế nhưng, khoảnh khắc sự sống nhận ra nó đang kháng cự lại suy nghĩ, nó cũng không biết chính xác bản thân nó đang chống lại cái gì. Là sự sống đang chống lại một phần của nó, hay là chính nó nữa?
Một khi cơ thể tiếp nhận câu hỏi này, nó sẽ đi tìm câu trả lời. Chẳng có ai chết bởi suy nghĩ của chính mình. Tôi không bàn đến việc tại sao con người không kiểm soát được suy nghĩ của chính họ. Vì chúng ta không thể ư?
Cũng giống như biển vậy. Biển vẫn đầy sóng, không ai có thể điều khiển sóng nhưng người ta vẫn học được cách giăng buồm. Tôi nghĩ kiểm soát suy nghĩ ít nhiều cũng giống như giăng buồm trên biển cả.
Dẫu sao, thì chết chóc vẫn là chuyện cơ thể phải gánh chịu để suy nghĩ được toại nguyện.
Tôi không muốn nói chuyện về người chết. Nhưng tôi thật sự muốn biết rằng, đã có ai trong số họ chợt thấy hối hận tại cái giây phút họ thực sự cận kề cái chết không. Có ai đó đã nhận ra, muốn quay trở lại và nói với mọi người rằng đừng nối tiếp bước chân của họ không.
Có giống như khi Cooper lao đầu vào hố đen vũ trụ không. Có phải anh ta đã nhận ra rằng suy nghĩ đã dắt mình đi vòng quanh ngoài không gian, chỉ để đến một nơi khiến anh ta chứng kiến lại toàn bộ cuộc đời mình. Vì lúc đó sự tồn tại của anh ta chỉ còn là suy nghĩ.
Cuộc sống chuyển động liên tục như cái bánh xe lăn tròn theo quỹ đạo của nó. Như thế đã đủ cho con người gọi tên một thứ gọi là đã từng quên hay nhớ, hay cái gì đó vẫn còn đang thao thức trong suy nghĩ. Tất cả là do bản thân, là hiện tại đều phải chấp nhận và bước tiếp.
Nếu không đi đâu giải khuây thì về nhà thôi, trời đã tối rồi.
Buổi tối này đã ngổn ngang nhiều câu chuyện, vui có, buồn có và mệt nữa.
Tay chân đã thảnh thơi chưa? Hay vẫn còn thầm thì những vết chai nham nhở, nứt nẻ, khô khan, cũng có khi tay chân vẫn phải hoạt động, cọ xát tìm hơi ấm vì trời đã lạnh run.
Ngày dài ai cũng than, vì than là câu cửa miệng mà người ta vẫn nghĩ sẽ đỡ phần nào khi đã quá mệt mỏi. Cần lắm những ngày như thế, vì biết đâu đó là lý do để người ta lại bắt đầu một điều gì đó tốt hơn. Tốt hơn ngày hôm qua.
Hôm nay đừng gục ngã
Cuộc sống sẽ bao dung
Cho một mai bước tiếp
Để nhìn em trưởng thành.
© Hồ Hạ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?