Thanh xuân của tôi như ly đen đá
2020-06-09 01:30
Tác giả:
Y I N G
blogradio.vn - Tuổi mới lớn của tôi, đen như đen đá, đắng như đen đá, có cả cơn choáng váng đến vã mồ hôi cùng máu mỗi khi tôi uống quá nhiều đen đá. Xa rồi cốc sữa trắng đục phảng phất hương dứa ngọt ngào, những năm đầu đại học của tôi chỉ toàn màu đen và vị đắng. Những năm tháng sống cùng đen đá dạy cho tôi về vị đắng của đổ vỡ, thất vọng và những lần căng thẳng đến mắt hoá đỏ ngầu.
***
Đã bao giờ bạn tự hỏi, điều gì đại diện cho quãng đường trưởng thành của bản thân? Có người lấy số tuổi làm đại diện cho sự trưởng thành. Có người nhớ về chặng được lớn lên như quãng thời gian không ngừng oằn mình chống lại chông gai. Đứng trước bao con sóng của cuộc đời, trái tim tuổi mới lớn khó tránh khỏi bị giày vò. Với họ, từng vết thương là minh chứng rõ ràng nhất cho sự trưởng thành. Lại có những người lấy sự thay đổi của bản thân làm cột mốc cho chặng đường lớn lên. Cũng có một nhóm như tôi, luôn tìm cách gắn chặng đường đã qua với những mùi vị món ngon đã in sâu vào tiềm thức.
Tôi sớm nhận ra rằng, bản thân mỗi người luôn có những món đã khắc cốt ghi tâm. Dù sau này có tìm được bao nhiêu món tương tự cũng chẳng thay thế được hương vị đã đi sâu vào trong tâm trí nữa. Lớn lên giữa những người phụ nữ chọn món ngon làm cách biểu đạt tình cảm, ly sữa đậu nành của má chính là thứ khiến tôi đặc biệt quyến luyến, là đại diện cho vùng trời tuổi thơ nơi tôi.
Dạ dày tôi không tiếp nhận được nhiều sữa bò. Chỉ cần một dịp cao hứng uống vượt ngưỡng một chút, bụng tôi sẽ quặn lên từng cơn khó chịu. Vì lẽ này, đều đặn mỗi tuần, má đều sẽ ra chợ chọn mua những hạt đậu tươi nhất, vẹn nguyên nhất để nấu thành sữa cho tôi – cô con gái đang tuổi cao, tuổi lớn. Má muốn tự mình chuẩn bị những gì sẽ cô con gái nhỏ sẽ thưởng thức. Niềm vui của tôi lúc ấy đơn sơ như lớp xác đậu đã vắt sạch nước cốt. Mỗi khi má quăng cho bọc xác đậu đã vắt xong, tôi lại hí hửng mang đi bóp thành những hình thù chẳng thể gọi tên. Những năm tháng tuổi thơ quây quần bên gian bếp gia đình đã dạy cho tôi biết về ấm áp tình thân, là mong mỏi khôn nguôi của má về những gì tốt nhất cho con gái và là vị ngọt nồng đượm yêu thương từ ly sữa đậu nành.
Thế nhưng, khẩu vị của tôi thay đổi theo mỗi chặng đường đi qua. Bẵng đi một thời gian, tôi chẳng còn thiết tha sữa đậu nành nữa. Bước vào tuổi ẩm ương, các cuộc tranh luận, cãi vã giữa tôi và má xảy ra ngày càng nhiều. Từ những chuyện vụn vặt hằng ngày đến những tình huống mang tính quyết định, mọi thứ đều là mồi châm cho cuộc tranh cãi nảy lửa giữa tôi và má. Cuộc sống lúc đấy ngột ngạt kinh khủng. Và rồi, như một phản xạ, ngay khi bước chân vào đại học, hành động đầu tiên của tôi là tìm cách bỏ chạy. Tôi chạy khỏi má, khỏi gian bếp nhỏ, khỏi những hương vị quen thuộc để đến với bạn bè, hàng quán và biết bao thứ thời thượng hơn. Tôi gọi sữa đậu nành là món trẻ con, quê mùa. Tôi thẳng thừng khước từ ly sữa tuổi thơ, gạt đi sự quan tâm của má để đến với món của “người lớn”: cà phê.
Bắt đầu từ ly cà phê sữa, dần dà, tôi chỉ có thể tiếp nhận đen đá ít, hoặc có khi chẳng cần đường. Việc uống cà phê mỗi ngày trở thành lẽ đương nhiên, ví như chuyện người ta cần thở để sống. Trùng hợp thay, những tháng ngày chuyển giao hương vị cũng chính là lúc tôi nhận nốt trầm đầu tiên của cuộc đời sinh viên. Mang trong mình niềm kiêu ngạo, tôi nhận lại vô vàn tổn thương khi công sức của mình bị đánh giá thấp hơn dự định. Là bài viết của tôi ăn con điểm kém hơn một bạn cùng lớp. Tôi ấm ức, vì bao đêm của tôi lại chẳng bằng một bài làm vội làm vàng 2 tiếng trước deadline. Tôi đã không hiểu vì sao lại như thế, cũng như tôi chẳng rõ lí do vì sao phải là đen đá.
Có lẽ vì tôi thích cảm giác ai đó trầm trồ khi biết tôi chịu được vị đắng của cà phê nguyên chất. Cũng có thể tôi tìm thấy cuộc đời mình từ giọt đắng của cà phê, tựa như những ngổn ngang bủa vây trong đời đã cô lại thành thứ nước sẫm màu trong ly. Những lúc căng thẳng lên đến đỉnh đầu, tôi cứ thế nốc ba ly đen đá trong một ngày, lặp đi lặp lại suốt một thời gian dài đến mức cơ thể bắt đầu xuất huyết. Tuổi mới lớn của tôi, đen như đen đá, đắng như đen đá, có cả cơn choáng váng đến vã mồ hôi cùng máu mỗi khi tôi uống quá nhiều đen đá. Xa rồi cốc sữa trắng đục phảng phất hương dứa ngọt ngào, những năm đầu đại học của tôi chỉ toàn màu đen và vị đắng. Những năm tháng sống cùng đen đá dạy cho tôi về vị đắng của đổ vỡ, thất vọng và những lần căng thẳng đến mắt hoá đỏ ngầu.
Lớn lên giữa những món ngon nhà làm vô tình khiến tôi nhìn cuộc đời mỗi người như món ăn đặc trưng – nhiều hương vị và đậm bản sắc cá nhân. Hương vị như thế nào, hình dạng ra làm sao đều kết tinh từ những trải nghiệm mỗi người đã đi qua. Nếu so sánh cuộc đời như món ăn độc nhất và mỗi cá thể chính là đầu bếp thì quá trình trưởng thành cũng tương ứng với giai đoạn tìm tòi, thử nghiệm với nhiều hương vị khác nhau để chọn ra những gì tinh tuý nhất. Như sữa hạt của má dạy tôi về sự ấm áp khi được lọt thỏm trong vỗ về, chở che của tình cảm gia đình thì đen đá là những vị đắng dạy cho tôi về sự khắc nghiệt của thế giới ngoài kia. Không có sữa, tôi chẳng còn biết thế nào là ấm áp. Không có đen đá, tôi chẳng thể có lấy một bồ kiến thức để tiếp tục chạy đến với ước mơ. Từng chặng đường đi qua đều là chất liệu dạy ta biết cảm, thấu và ngộ lấy cuộc đời.
Trên thực tế, có rất nhiều thứ biết qua lý thuyết vẫn chưa đủ, chỉ có thể tự mình trải nghiệm mới tìm được chân lý. Nếu chưa từng thử qua nhiều loại rượu, ta chẳng thể cảm được hương vị đặc trưng của từng chai. Tất cả chỉ là ngọt, đắng, chát. Đây chính là điều có đọc bao nhiêu sách cũng không giúp ích được, chỉ có thể từ cảm nhận của bản thân đúc kết ra. Cũng như nếu không tự mình nếm thử những hương vị khác nhau của cuộc sống, cảm thụ của ta về cuộc đời sẽ chỉ còn những thứ bề nổi.
Các hương vị cuộc đời vốn dĩ vẫn cố hữu: vị đắng đen đá sẽ luôn theo tôi trên con mọi nẻo đường lớn lên, cũng như vị ngọt của ly sữa tình thương của má vẫn luôn ở đó chờ tôi quay về. Công việc của tôi lúc trưởng thành là ra sức trải nghiệm cho trọn, cho sâu tất cả những hương vị cuộc sống mang lại, để có thể góp nhặt được những nguyên liệu tinh tuý, mang đi biến thành món ăn cuộc đời mà bản thân tôi thích nhất.
Mỗi một trải nghiệm, mỗi chặng đường đi qua đều là nguyên liệu và bài học vun đắp để mỗi người có thể tạo nên món ăn cuộc đời. Nguyên liệu chẳng bao giờ thừa, việc của bạn là biết cách tích luỹ và vận dụng chúng cho đúng thôi. Bạn tôi ơi, mong bạn sẽ gom góp đủ mọi thứ để biến món ăn cuộc đời của bạn trở thành cao lương mỹ vị.
Bạn có tò mò thức uống yêu thích của tôi hiện giờ là gì không nhỉ?
Latte đá, là sự hoà quyện giữa đen đá và sữa.
© Y I N G – blogradio.vn
Xem thêm Blog Radio:
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!
Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.