Phát thanh xúc cảm của bạn !

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

2024-09-16 16:10

Tác giả: Bà tám siêu cấp


blogradio.vn - Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

***

Tôi vốn không may mắn như bao người khác được sống bên cạnh ông bà. Bởi từ khi tôi được sinh ra và lớn lên đã không có ông bà bên cạnh và chẳng hề biết mặt mũi họ như thế nào cả. Nhiều lúc tôi tủi thân và khóc thèm cảm giác được có ông bà bên cạnh tôi để tâm sự thủ thỉ mọi chuyện trên đời nhưng chỉ có mình tôi với mẹ. Chỉ vì tôi là một đứa trẻ sinh ra không được sự thừa nhận của ba và ông bà nội ngoại.

Lúc mẹ đến với ba là khi mẹ vừa tròn mười tám tuổi, cũng là lứa tuổi đẹp nhất của người con gái. Ấy vậy mà vì chưa từng bước chân vào đời nên mẹ trót mang thai ngoài ý muốn. Để khi ba chối bỏ trách nhiệm và chỉ một mình mẹ âm thầm chịu đựng tất cả mọi chuyện xảy ra. Thật ra, mẹ cũng không biết lấy tư cách gì để bắt ba phải chịu trách nhiệm với mẹ bởi vì ba và mẹ vẫn chưa có gì để tin tưởng tuyệt đối vào nhau. Theo lời ba nói thì mọi chuyện đều do sự tự nguyện của mẹ mà ra. Ông bà ngoại vì bị hàng xóm láng giềng cười chê nên từ mặt mẹ. Và mẹ quyết định rời quê đi xứ khác để sinh tôi ra.

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy. Tôi nhớ năm lớp ba khi cô giáo giao bài tập về miêu tả ông bà mà mình thương yêu, tôi chẳng biết nên viết gì bởi trong kí ức của tôi chưa từng gặp họ, tôi không biết hình dung họ ra làm sao. Thay vì căm hận thì tôi không hiểu sao tôi luôn muốn gặp họ một lần. Tôi chưa từng oán hận ba vì tôi nghĩ dù sao ngày ấy ông cũng mới mười chín tuổi. Cái tuổi còn quá trẻ để chưa đủ trưởng thành có thể làm tròn trách nhiệm làm chồng và làm cha như thế nào.

Mẹ luôn khuyên tôi không nên oán trách bất cứ ai. Và mẹ mong đến một lúc nào đó con sẽ quay về tìm lại họ. Dẫu sao, họ cũng là người thân của tôi. Trong lòng tôi đã hứa sẽ thực hiện theo tâm nguyện của mẹ nên sau khi mẹ mất đi, tôi cố gắng tìm mọi thông tin và quay về chốn cũ tìm lại họ. Đến khi tôi gặp lại thì ông bà ngoại và ông bà nội đã không còn nữa. Bao năm qua, họ luôn hối hận và tìm kiếm mẹ con tôi khắp nơi nhưng vẫn không có kết quả gì. Lá thư xin lỗi mà họ để lại cũng không hi vọng rằng sẽ có một ngày được trao tận tay cho tôi. Tôi cứ tưởng ba tôi đã có gia đình mới và quên đi sự tồn tại của mẹ con rồi. Nhưng không, ông vẫn sống một mình và chờ đợi một ngày mẹ con tôi quay về. Giờ thì đã quá muộn để thay đổi bất cứ gì nữa. Vì thế, người còn sống nên nghĩ cho hiện tại và tương lai phía trước. Những tổn thương và sự hối hận của quá khứ hãy để chúng ngủ yên theo thời gian. Dù thật sự tôi vẫn chưa thể mở lòng với ba được nhưng tôi tin thời gian sẽ giúp tôi và ba hiểu nhau nhiều hơn, để mẹ nơi phương xa cười mãn nguyện và hạnh phúc.

Bạn hãy sống và làm tất cả gì bạn có thể. Đừng để mai này khi mọi chuyện đã qua rồi có hối hận để quay ngược thời gian để sửa chữa lại cũng không được nữa. Chúng ta chỉ một lần được sống nên hãy sống làm sao khi chúng ta rời khỏi thế gian này không phải tiếc nuối bất cứ điều gì chưa làm được hay còn dang dở.

© Bà tám siêu cấp - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cứ Dũng Cảm Buông Tay Thôi | Radio Tâm Sự

Bà tám siêu cấp

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Anh yêu Đất nước, anh yêu em

Anh yêu Đất nước, anh yêu em

Từ lời nói ngọt, từ nụ cười ánh mắt hay cả những cái nhíu mày khó coi của em đều khiến chàng trai trẻ bồi hồi, xao xuyến. Tình yêu anh dành cho cô ấy ngày càng lớn lên, chỉ đứng sau tình yêu anh dành cho tổ quốc.

Hành trình trở về

Hành trình trở về

Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

back to top