Phát thanh xúc cảm của bạn !

Diên Hi Công Lược – P1: Ngụy Anh Lạc tiến cung điều tra cái chết của chị gái

2019-04-26 10:05

Tác giả: Giọng đọc: Hà Diễm

Lý do Ngụy Anh Lạc từ bỏ gia tộc, trở thành cung nữ.

QUYỂN 1: KIẾP SỐNG CUNG NỮ

Chương 1: Phách Quan (Bổ quan tài)

Cửa nghĩa trang rộng mở, một cây đèn lồng từ bên ngoài tiến vào.

Đèn lồng soi sáng một đôi chân đang bước.

Một đôi giày cong cong tinh tế, dày ba tấc, đáy được thêu cánh sen, bước từng bước hướng về phía trước, cuối cùng dừng lại trước một cỗ quan tài.

 "Nhìn xem ở đây đều là những người nào." Một tiếng khóc nghẹn ngào nấc lên, "Lữ khách phương xa chết ở nơi xứ người, người nghèo khổ không có tiền hạ táng, kỹ nữ đột tử... Tỷ tỷ, muội và tỷ như thế nào lại ở nơi này nói lời tạm biệt đây?"

 Sinh mệnh mỏng như một tờ giấy, cho nên khi chết cũng không được chôn cất yên ổn.

 Nghĩa trang đổ nát này đã lâu năm không được tu sửa, từng cơn gió lùa mỏng thổi xào xạc qua lại, nhưng dù sao có vẫn tốt hơn là không, so ra vẫn tốt hơn rơm rạ nhiều lắm, không đến mức chưa kịp hạ táng thì đã bị côn trùng sâu bọ gặm nhấm không ra hình hài.

Diên Hi Công Lược – Phần 1: Ngụy Anh Lạc tiến cung điều tra cái chết của chị gái

"Bọn họ đều nói tỷ không có tư cách được chôn cất vào phần mộ tổ tiên, chỉ xứng cùng đám người kia nằm một chỗ." Một bàn tay trắng bệch nhẹ nhàng đặt lên nắp quan tài, nhẹ nhàng lục lọi một lát, cuối cùng lẩm bẩm nói, "Muội không tin những lời bọn họ nói, tỷ, muội muốn chính miệng tỷ nói ra chân tướng..."

 "Rầm!"

Tiếng bước chân lộn xộn từ xa vang đến ngày càng gần, ngay sau đó cánh cửa chính của nghĩa trang đột nhiên bị người đẩy ra.

Đập vào tầm mắt bọn họ là một cánh tay đang giơ cao chiếc rìu.

"Anh Lạc! Dừng tay!" Một người đàn ông trung niên kinh sợ hét lên một tiếng.

"Rầm!"

Cánh tay cầm chiếc rìu không vì tiếng hô đột ngột mà ngừng động, trái lại vẫn kiên trì bổ xuống làm nắp quan tài mở ra.

"Con, rốt cuộc con đang làm gì đó?" Người đàn ông lặng thinh một hồi lâu, bờ môi run rẩy thốt lên, "Đây là quan tài của tỷ tỷ con mà..."

Một nữ nhân trên người mặc bộ y phục màu trắng đang đứng đưa lưng về phía hắn, đưa lưng về phía mọi người.

Chiếc rìu trong tay được nàng tùy ý vứt bỏ, nàng khom lưng cúi người, cẩn thận từng li từng tí đem người nằm trong quan tài nâng dậy.

"Mọi người có lúc nói tỷ tỷ con vì bệnh mà chết, trong chốc lát lại nói với con, tỷ ấy trong cung làm chuyện xằng bậy vì không còn mặt mũi gặp người nên mới tự vẫn... Nhìn xem." Nàng chậm rãi xoay đầu lại, đối với mọi người âm u cười.

Trong quan tài nữ tử tựa ở trên vai của nàng, trên cổ mơ hồ xuất hiện một đôi bướm (hồ điệp) đen nhàn nhạt.

Nhìn kỹ lại, mới phát hiện là hai bàn tay to lưu lại vết ứ đọng, giống như giương ra đôi cánh đen, rõ ràng chính là bị sát hại.

"Mọi người có thấy gì không?" Thân ảnh màu trắng -- cũng chính là Ngụy Anh Lạc ôm nữ tử trong quan tài, đối với mọi người cười nói như vì cuối cùng đã tìm ra được chân tướng, hận không thể lập tức nói cho khắp thiên hạ nghe thấy-- hận không thể lập tức trầm oan giải tội cho thiên hạ nghe, "Nhìn đi, trên cổ tỷ ấy có vết hằn, nói cho con biết đi, một người, làm sao có thể đem bản thân bóp chết?"

Không ai có thể trả lời câu hỏi của nàng.

Thậm chí không ai dám nhìn thẳng gương mặt của hai tỷ muội nàng.

Hai gương mặt gần như giống như đúc.

Ngụy Anh Lạc, Ngụy Anh Ninh, bởi vì nhan sắc diễm lệ, khí chất thanh khiết như đóa hoa sen, vì thế nên còn được gọi là tịnh đế liên (hai đóa sen) của Ngụy thị nhất tộc.

Diên Hi Công Lược – Phần 1: Ngụy Anh Lạc tiến cung điều tra cái chết của chị gái

Hiện tại tịnh đế liên này, một mất một còn, nữ tử trong quan tài không biết khi còn sống y phục có dùng qua linh đan diệu dược gì mà sau khi chết rõ ràng còn có lưu bảy phần màu sắc, mặc xiêm y như hồi xuất cung, ôn nhu yếu ớt dựa vào đầu vai muội muội, thần thái giống như cười mà như không phải cười, bộ dáng nghiễm nhiên giống như người còn sống.

 

Mà ánh mắt người sống ngược lại giống như người đã chết, một đôi đồng tử hắc bạch phân minh, nhìn chằm chằm khiến mọi người toàn thân không rét mà run.

"Chẳng lẽ lại là oan hồn lấy mạng bám vào cơ thể người em sao?" Không phải chỉ có một cá nhân có ý nghĩ như vậy.

"Cha." Ngụy Anh Lạc ánh mắt đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt người đàn ông trung niên, thu liễm lại bộ mặt tươi cười, "Ai là hung thủ đã giết chết tỷ tỷ?"

"Con..." Người đàn ông tựa hồ muốn nói gì đó, liền do dự một chút, cuối cùng cắn răng nói, "Làm gì có hung thủ nào, tỷ tỷ của con đã tự sát!"

Những người còn lại lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, nhao nhao bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận.

"Đúng, nó đã tự sát."

"Anh Ninh làm ra chuyện thị phi bị trục xuất khỏi cung, là một nữ nhân không còn trinh tiết, nếu còn không tự sát, chẳng phải là muốn cả gia tộc chúng ta hổ thẹn nhục nhã chung với nó hay sao?"

"Chết là đúng, chết là đúng!"

"Người chị thì phẩm hạnh không đứng đắn, đến đứa em cũng không khá hơn chút nào, còn làm chuyện tày trời cạy quan tài người chết thế này, Ngụy Thanh Thái, ngươi quản giáo con cái thật tốt!"

Người đàn ông trung niên - Ngụy Thanh Thái nghe vậy lập tức cứng đờ người, vội vàng bước đến trước mặt Ngụy Anh Lạc vung tay chính là một cái tát.

"Đều là lỗi của ta, là ta quản giáo không nghiêm!" Đánh xong, hắn một bên hèn mọn nịnh nọt mọi người, một bên đưa tay hướng Ngụy Anh Lạc vỗ cái ót một cái, "Còn không mau quỳ xuống dập đầu tạ tội với các vị thúc bá!"

Thấy nàng không có phản ứng, hắn lại nằng nặng vỗ: "Mau quỳ xuống!"

Thân Ngụy Anh Lạc như một cây trúc gỗ, không chịu uốn lượn lại càng không chịu quỳ, cứ như vậy sừng sững đứng im tại chỗ.

"Quỳ xuống!" Trước mặt bao người, Ngụy Thanh Thái chỉ cảm thấy bản thân mặt mũi khó giữ được, tức thì nóng giận quá mức, trực tiếp nhấc chân hướng đầu gối nàng đạp một cước, "Còn cứng đầu sao?"

Diên Hi Công Lược – Phần 1: Ngụy Anh Lạc tiến cung điều tra cái chết của chị gái

Ngụy Anh Lạc bị hắn đá phải quỳ xuống, nhưng rất nhanh lại bò dậy. 

"Cha, người chỉ biết kêu con quỳ xuống." Nàng một tay chống đất, một tay chống đỡ tỷ tỷ của mình, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, tóc mai đen mượt từ hai bên mặt rũ xuống, che đậy biểu cảm khuôn mặt nàng, chỉ có thanh âm băng lãnh như suối mùa đông vang lên, "Nhưng người biết không? Con quỳ trước mặt Ngụy Như Hoa, vì nàng ta ăn cướp cây trâm cài mà mẹ trước khi chết đã để lại cho con, con quỳ tạ tội Ngụy Học Đông, vì hắn không hề để vào mắt quan hệ thân thích của chúng ta mà đã động thủ với con trước... Là tỷ tỷ giúp con mang cây trâm trở về đây, là tỷ tỷ đánh chạy Ngụy Học Đông..."

"... Không phải chỉ là cây trâm thôi sao?" Ngụy Thanh Thái cau mày nói, "Mạ vàng thôi, không đáng giá mấy đồng tiền, không cần phải vì thứ ấy mà làm tổn thương biểu tỷ của mình, còn có Học Đông... Hắn chỉ muốn đùa với con một chút, tỷ tỷ con lại còn tưởng thật, còn đánh người ta đến vỡ đầu."

"... Hóa ra cha cũng biết à." Ngụy Anh Lạc nghiêng mặt qua một bên, hai mắt đẫm lệ ướt át, giống như giọt sương sớm vương trên một đóa hoa phù dung, đẹp không sao tả xiết, "Cha cái gì cũng biết, còn muốn con với tỷ tỷ quỳ xuống."

Bị đoạt người là nàng, cuối cùng làm cho người ta dập đầu xin lỗi chính là nàng.

Bị người phi lễ chính là nàng, cuối cùng làm cho người ta dập đầu xin lỗi còn là nàng.

"Tất cả chỉ vì muốn tốt cho con thôi." Ngụy Thanh Thái cứng rắn nói, "Chẳng lẽ cần phải vì một chút chuyện nhỏ..."

Chuyện nhỏ?

"Không, tốt với con chỉ có tỷ tỷ!" Ngụy Anh Lạc cười lạnh một tiếng cắt ngang hắn, "Nói cho cha biết, con vẫn luôn chờ tỷ tỷ trở về, tỷ ấy lúc trước tiến cung có hứa với con nhất định sẽ trở lại, sẽ rời khỏi Ngụy gia, rời khỏi cha, đi đến một phương trời mới để bắt đầu cuộc sống mới, không bao giờ sẽ khiến con vô duyên vô cớ quỳ trước mặt người khác..."

"Hoàng cung mới chính là nơi phải khiến người khác quỳ xuống mọi lúc mọi chỗ!" Lần này đổi lại là Ngụy Thanh Thái cắt ngang lời của nàng.

Hoàng cung.

Diên Hi Công Lược – Phần 1: Ngụy Anh Lạc tiến cung điều tra cái chết của chị gái

Bước vào cửa cung sâu tựa như biển, chính như núi có cao thấp, nước có sâu cạn, trong nội cung các nữ nhân cũng chia nhau kẻ đứng người quỳ.

Ngụy gia cũng không phải là hào phú đại tộc gì, bất quá chỉ là nô bộc mà thôi, tỷ tỷ dù có khuynh quốc khuynh thành, sau khi tiến cung cũng chỉ có thể làm một cung nữ đi theo hầu hạ chủ nhân, nói một cách khác, khấu đầu chính là bước đầu tiên.

"Dập đầu với ai, không dập đầu với ai, chi bằng chọn một người, nguyện vì người đó mà dập đầu."

Người này, là hắn, hay là nàng?

Nội cung và ngoại cung như hai thế giới, Ngụy Anh Lạc không biết tỷ tỷ trong cung gặp cảnh ngộ như thế nào, cũng không biết tỷ tỷ dập đầu hầu hạ ai, chỉ biết tỷ lúc tiến cung như xuân về hoa nở, sau đó hóa băng lạnh lẽo trở về.

Cùng một chỗ mang về, còn có dấu vết bàn tay màu đen trên cổ.

Chủ nhân đôi bàn tay này... Rút cuộc là ai?

"... Con muốn tiến cung." Ngụy Anh Lạc nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt, trong mắt toát lên sự kiên định trước nay chưa từng có, "Cha không nói cho con biết hung thủ, tốt lắm, con muốn tiến cung, muốn tự mình điều tra chân tướng!"

"Hồ đồ!" Ngụy Thanh Thái tức giận đến râu ria đều run run, "Con nhất định phải bước gót theo tỷ tỷ sao?"

Ngụy Anh Lạc phản xạ có điều kiện mắt nhìn tỷ tỷ đang dựa vào đầu vai.

Từ nhỏ đến lớn, so về mọi mặt, tỷ tỷ đều thông minh, linh hoạt, dũng cảm hơn nàng.

Còn nàng lúc nào cũng chỉ biết núp sau lưng tỷ tỷ, cần tỷ tỷ và tùy tùng che chở.

Đến cả người thông minh như tỷ tỷ còn không thể sống sót, vậy nàng thì sao? Nàng nhất định có thể sống đến cuối cùng, hơn nữa điều tra rõ chân tướng... Tiếp theo báo thù cho tỷ tỷ sao?

"... Đủ rồi, việc này dừng ở đây đi." Ngữ khí Ngụy Thanh Thái chậm rãi, vươn tay chỉ hướng Ngụy Anh Ninh dựa vai Ngụy Anh Lạc, "Để tỷ tỷ con yên nghỉ đi."

Yên nghỉ?

Diên Hi Công Lược – Phần 1: Ngụy Anh Lạc tiến cung điều tra cái chết của chị gái

Mắt thấy tay Ngụy Thanh Thái sắp chạm vào Ngụy Anh Ninh, trong nghĩa trang bỗng nhiên vang lên một tiếng thét khắc cốt thê lương, dường như người bị một đao cắm vào ngực, hung hăng khoét ra một tiếng la lớn.

"A -- "

Mấy người Ngụy thị da đầu đều run lên, nhịn không được đưa tay che hai lỗ tai, chỉ cảm thấy nếu như không làm thế sẽ có máu tươi thuận theo tiếng kêu thảm thiết này rót vào tai bọn họ.

Ngụy Thanh Thái đứng gần nhất, bị dọa đến nỗi phải lui về phía sau vài bước, sau đó nhìn chằm chằm Ngụy Anh Lạc đang ở trước mặt mới phát ra tiếng thét chói tai đó, hơi cà lăm hỏi: "Con, con lại khùng điên gì đấy?"

"Yên nghỉ? Không yên nghỉ được..." Ngụy Anh Lạc ôm thi thể lạnh băng của tỷ tỷ, thậm chí đã bắt đầu tản mát ra mùi thi thể bị phân hủy nhàn nhạt, cuống họng sau khi hét to mang theo khàn khàn, khóc lóc nói, "Tỷ tỷ không yên nghỉ được, con cũng không yên nghỉ được..."

Trước mặt bao người, nàng vừa khóc vừa không ngừng lặp lại câu nói ấy.

"Con muốn tiến cung." Ngụy Anh Lạc khóc toáng lên, "Con nhất định phải báo thù cho tỷ tỷ, để tỷ tỷ yên nghỉ... để con cũng yên nghỉ."

Nếu là tịnh đế hoa sen, tự nhiên tịnh đế mà sinh, tịnh đế mà chết.

Nếu tỷ đã mất đi thì cho dù muội còn sống, muội cũng chỉ là một cỗ thân thể từ từ mục nát, vật vờ như cái xác không hồn, không hề nói ngoa.

Chỉ còn cách để tỷ tỷ yên nghỉ, muội cũng mới có thể yên nghỉ.

"Ăn nói khùng điên, tất cả đều ăn nói khùng điên! Trơ mắt nhìn ngươi điên điên khùng khùng như vậy mà tiến cung thì không biết lại đem tới đại họa gì cho gia tộc, không bằng..." Ngụy tộc trưởng đi đến bên cạnh Ngụy Thanh Thái, lấy tay che miệng, đối với hắn thì thầm vài câu.

Ngụy Thanh Thái ánh mắt phức tạp, nghe được câu cuối cùng nhẹ nhàng thở dài, khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, mấy bóng người đi tới đứng vây quanh Ngụy Anh Lạc.

Nàng ngẩng đầu, có chút mê man nhìn bọn họ: "Các ngươi muốn làm gì?"

Mấy bàn tay cùng một chỗ hướng tới chỗ nàng.

Mấy ngày sau, tại một quán rượu cờ đón gió phấp phới, rượu đế mới rót vào chén, bên cạnh là mấy đĩa điểm tâm nhắm rượu. Một người đang nhấm nháp đột nhiên hỏi: "Phía dưới kia là nhà ai gả con gái vậy?"

Vài tên khách quan dựa nửa người vào lan can, quan sát con đường từ trên xuống dưới, chỉ thấy trên đường dài xuất hiện một cỗ xe đón dâu đỏ chót, âm thanh pháo nổ đùng đùng không dứt, chậm chạp đi về phía trước.

Trên lưng con ngựa dẫn đầu cao to là vị tân lang quan với vẻ mặt hứa hẹn sẽ có con đường làm quan rộng mở.

Sau lưng, cùng đi theo là một kiệu hoa nho nhỏ.

Gió thổi mảnh vải bay lên, một gã khách quan ồ lên một tiếng, đưa tay dụi dụi mắt.

"Sao thế, gió thổi vào mắt à?" Một gã ngồi bên cạnh hỏi hắn.

"Có lẽ uống nhiều quá nên hoa mắt rồi." Người kia thả ly rượu trong tay xuống, có chút mơ hồ nói, "Vừa nãy màn xe mới tốc lên, ta nhìn thấy tân nương tử... bị trói gô đấy."

Diên Hi Công Lược – Phần 1: Ngụy Anh Lạc tiến cung điều tra cái chết của chị gái

Chương 2: Váy bách điểu

Ba canh giờ trước.

"Một lược chải đến đuôi, phú quý khỏi sầu lo."

"Hai lược chải đến đuôi, không bệnh lại không ưu sầu."

"Ba lược chải đến đuôi, nhiều con lại nhiều thọ."

"Lại lược chải đến đuôi, cử án tề..."

"Đủ rồi." Ngụy Anh Lạc ngắt lời nói, "A Kim cô cô, người nhìn con hiện giờ bị bức bách thành bộ dạng này rồi, còn có tâm trạng cùng người cử án tề mi (*) sao?"

(*) Ý chỉ vợ chồng hoà hợp

 

Trên bàn đặt một miếng gương lưu kim đồng, mặt kính sáng loáng soi sáng hai người trong phòng.

Ngụy Anh Lạc một thân hỷ phục đỏ rực, gió nhẹ thổi phất phơ, trang điểm son phấn lả lướt, thực tế nàng chỉ cần tô một chút son đỏ thắm trên môi cũng đã xinh đẹp không ai sánh bằng, mặc cho công tử nhà ai có được một vị tân nương như vậy đều sẽ mừng rỡ phát điên.

Chỉ là, thử hỏi trên đời có tân nương nào như nàng, yêu thích loại trang phục ba tầng trong ba tầng ngoài, bị trói bằng dây thừng thế này đây?

Cùng hắn nói là lập gia đình, mà càng giống như là muốn đem nàng trầm ao, hiến tế cấp nước cho Long Vương, đổi được cho gia tộc một mùa thu hoạch an bình.

"A Kim cô cô." Ngụy Anh Lạc thản nhiên nói, "Tiết lộ cho con nghe chút chuyện trong cung đi."

"Đã lúc nào rồi mà con còn hỏi chuyện này làm gì?" Đứng sau lưng nàng, người phụ nữ trung niên thở dài, một bên chải đầu cho nàng một bên khuyên nhủ, "An tâm lập gia đình không tốt sao? Ta đã thay con nghe ngóng, tuy gia cảnh bên chú rể bình thường, nhưng là người thành thật. Nếu năm đó ta được chọn, ta thà rằng được gả cho một phu quân như vậy, có một cuộc sống dễ chịu, tiến cung thành cung nữ chỉ tổ phí thời gian, dung nhan rồi cũng tàn phai, chờ đến khi xuất cung cũng chỉ diện kiến Hoàng thượng được một lần."

Ngụy Anh Lạc trầm mặc một lát, nhẹ nhàng hỏi: "Hoàng thượng là người thế nào?"

"Không biết." A Kim bất đắc dĩ cười cười, "Từ đầu tới đuôi ta đều quỳ, chỉ thấy được đôi ủng của Hoàng thượng, ta thật không có lá gan ngẩng đầu để chiêm ngưỡng dung nhan của người."

"Có thể không thấy nhưng ít nhất người cũng nghe phong phanh qua chứ?" Ngụy Anh Lạc nói, "A Kim cô cô, người trong cung hình dung Hoàng thượng là người như thế nào? Người còn nhớ rõ không?"

Diên Hi Công Lược – Phần 1: Ngụy Anh Lạc tiến cung điều tra cái chết của chị gái

A Kim suy nghĩ một chút, cười nói: "Không quản được miệng lưỡi bản thân, đến cơ hội nhìn giày của Hoàng thượng đều không có. Được rồi được rồi, chớ có cau mày coi chừng có nếp nhăn, ta sẽ nói cho con biết một việc ta tận mắt chứng kiến."

"Người nói đi." Ngụy Anh Lạc lập tức sửa thành bộ dáng rửa tai lắng nghe, "Con đang nghe."

"Ước chừng là bốn năm trước, một vị Quý nhân đã chết." A Kim chậm rãi nói, "Bởi vì một cái váy..."

Theo lời của cô cô, Tử Cấm Thành ngói đỏ gạch xanh dần dần hiện lên trước mắt Ngụy Anh Lạc, hậu cung ba tầng trong ba tầng ngoài như sợi dây thừng trên người nàng bây giờ, cố định nàng trong lồng giam.

Mỹ nhân lui tới, hoặc chim sa cá lặn, hoặc hoa nhường nguyệt thẹn, muốn đặc sắc có đặc sắc, muốn thần kỳ có thần kỳ, đặt tại nơi nào cũng đều là danh hoa mỹ miều, giờ đây tụ họp ở một chỗ liền ganh đua sắc đẹp thi nhau tranh sủng, cả vườn xuân sắc như thế nhưng người thưởng hoa lại chỉ có một -- đương kim thánh thượng.

Nhưng mà hoa có lúc nở rộ, cũng có ngày sẽ lụi tàn.

"A!"

Tiếng kêu sợ hãi dẫn tới một đám người đứng vây xem, trong đó có A Kim.

Chen lấn đám người nhìn qua, A Kim cũng nhịn không được hai tay che miệng, nhỏ giọng thốt ra một tiếng kinh hãi.

Phía trước là một cái giếng, các cung nữ thường xuyên tới nơi này để múc nước rửa mặt cho các chủ tử.

Còn bấy giờ từ ánh mắt đám cung nữ cúi đầu vào miệng giếng nhìn xuống, đập vào mắt là hình ảnh một xác chết nữ.

"... Mặt của nàng bị nước giếng ngâm khiến cho trắng bệch, đã không còn nhận ra được bộ dáng nàng lúc trước." A Kim trầm giọng nói, "Nhưng ta nhận ra y phục nàng ta mặc trên người, đó là một chiếc váy bách điểu triều phượng, người chết chính là Hoa lan uyển Vân Quý nhân."

Diên Hi Công Lược – Phần 1: Ngụy Anh Lạc tiến cung điều tra cái chết của chị gái

Rõ ràng đang ở giữa không khí tràn ngập hoan hỷ, ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng pháo nổ cùng thanh âm chúc mừng, nhưng Ngụy Anh Lạc lại có cảm giác lạnh sống lưng.

Giọng nói của A Kim vẫn vang lên đều đều, hình ảnh một đóa hoa tươi cứ như thế bị vùi dập trong giếng nước khiến nàng sinh ra một cỗ hàn khí len lỏi xâm nhập cơ thể, tứ chi trở nên lạnh băng.

Ngụy Anh Lạc nuốt một ngụm nước bọt: "Tại sao nàng lại bị ném xuống giếng?"

"Cũng bởi vì bộ áo váy trên người." A Kim lẩm bẩm nói, "Bộ váy kia thật đẹp, đến bây giờ ta còn nhớ rõ bộ dạng nàng mặc chiếc váy đi trong Ngự hoa viên, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, không biết là ánh mặt trời đều tụ họp tại trên người nàng, hay là theo trên người nàng tản ra rơi xuống đất..."

Dừng một chút, A Kim phì cười một tiếng: "Thế nhưng khi Hoàng thượng nhìn thấy lại nổi cơn thịnh nộ, đang ở trước mặt bao người mà mắng nàng  đến nổi không ngẩng đầu lên được."

Đáp án này có chút vượt ngoài dự liệu Ngụy Anh Lạc, nàng ngây người hỏi: "Hoàng thượng không thích nữ tử xinh đẹp ư?"

"Trên đời này có nam nhân nào mà không động lòng với nữ tử mỹ lệ chứ." A Kim lắc đầu, "Hoàng thượng yêu thích nàng ấy, nếu không cũng sẽ không chỉ vì mới sủng hạnh hai lần liền sắc phong một nữ Hán tử bình dân thành Quý nhân, chỉ là nàng quá tham lam, lại muốn quá nhiều thành ra hại mình."

"Nhưng đây chẳng qua chỉ là một cái váy..." Ngụy Anh Lạc có chút không hiểu.

"Điều Hoàng thượng không thích chính là chiếc váy này." A Kim trầm giọng nói, "Đó là chiếc váy bách điểu triều phượng của An Nhạc công chúa thời nhà Đường, định giá đắt đỏ lại được chế tạo tỉ mỉ trong thời gian dài. Trong cung đề cao tiết kiệm, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không ra lệnh phường thêu may bộ xiêm y đắt tiền để diện lên người, cho nên Hoàng thượng mắng nàng ta mặc bộ y phục kiều diễm này để quyến rũ thánh thượng, truyền chỉ biếm (giáng chức) nàng xuống thành cung nữ ngay tại chỗ."

"Thì ra là thế..." Ngụy Anh Lạc thì thào một tiếng, đối với vị vua cao cao tại thượng này vốn dĩ ban đầu còn mơ hồ thì bây giờ đã nắm rõ vài phần.

Người là thiên tử trên cao, ưa thích nữ tử xinh đẹp, nhưng cũng mang lòng đề phòng các nàng.

Người tựa hồ chẳng hề đặc biệt quan tâm đến xuất thân của nữ nhân, vì vậy một cung nữ bình dân người Hán cũng có thể được đề bạt thành Quý nhân, hoặc có thể nói, kỳ thật người thiên vị nữ tử có xuất thân không có hậu thuẫn hùng mạnh, vô cùng sạch sẽ, trong nội tâm chỉ biết có người mà không phải ngấm ngầm sau lưng đặt lợi ích của gia tộc lên đầu.

Người không phải chán ghét bộ váy bách điểu triều phượng kia, mà là chán ghét sau lưng nó ẩn núp một thứ khác, ví dụ như... dã tâm.

Diên Hi Công Lược – Phần 1: Ngụy Anh Lạc tiến cung điều tra cái chết của chị gái

"Trong cung đi sai một bước liền vạn kiếp bất phục, cho đến hôm nay ta vẫn không biết Vân Quý nhân là vì bị Hoàng thượng khiển trách, nhất thời nghĩ quẩn mà nhảy giếng, hay là có người âm hiểm lợi dụng lý do này để mưu sát Vân Quý nhân." A Kim lần nữa khuyên bảo, "Vì vậy Anh Lạc, con đó, ngoan ngoãn lập gia thất đi, đừng lại nghĩ đến nội tình trong cung nữa. Còn tỷ tỷ con thì..."

"A Kim cô cô." Bỗng Ngụy Anh Lạc mở miệng cắt ngang, sau đó chậm rãi quay đầu, đôi con ngươi trở nên âm u như giếng sâu. A Kim vừa chạm mắt đã sợ hãi run rẩy cả người, hoảng hốt tựa hồ như lại trở về thời điểm sáu năm trước, nàng đứng bên giếng cảm nhận được một cỗ hàn khí băng lãnh cùng thi khí (mùi tử thi) từ miệng giếng bay ra ngoài, giống như băng tuyết trắng xoá một mảnh.

Ánh mắt Ngụy Anh Lạc giờ phút này thật giống với miệng giếng kia.

"Lúc trước con có nhờ cô cô làm một việc, người đã làm xong chưa?" Ngụy Anh Lạc nhìn chằm chằm cô cô hỏi.

Bị ánh mắt nàng làm cho khiếp sợ, A Kim kìm lòng không được gật đầu.

"Vậy là tốt rồi." Ngụy Anh Lạc mỉm cười, thu liễm lại vẻ mặt đáng sợ khi nãy, trong nháy mắt lại biến trở về một tân nương tử nũng nịu.

A Kim sau lưng đổ mồ hôi lạnh, nàng tựa hồ có chút hiểu được vì sao Ngụy gia lại phản đối Ngụy Anh Lạc tiến cung, thế nên có chút hối hận khi đã đồng ý giúp đỡ Ngụy Anh Lạc làm chuyện kia rồi. Nếu để cho một nữ tử như vậy mà tiến cung...

"A Kim cô cô." Ngụy Anh Lạc đột nhiên lên tiếng, "Người có hối hận khi giúp con làm chuyện kia không?"

"Không, không có." A Kim vội vàng phủ nhận, lại nói quanh co một lát, cuối cùng nhịn không được đành khuyên nhủ một câu, "Con quyết định làm vậy, sợ là từ nay về sau không thể về nhà được nữa..."

Không chờ nàng nói hết câu, cửa phòng bỗng nhiên bật mở. Cánh cửa bị người đẩy ra, Ngụy Thanh Thái bước vào: "Giờ lành đến rồi, mọi thứ chuẩn bị xong cả chưa?"

"Lão gia." A Kim quay đầu lại nhìn về phía hắn, muốn nói lại thôi.

"Đã chuẩn bị xong." Ngụy Anh Lạc đột nhiên mở miệng đánh gãy lời muốn nói kế tiếp của nàng.

Trong gương đồng soi chiếu một tân nương tử cả người bị trói chặt đang khó khăn đứng dậy, xoay người lại ghé sát bờ môi vào tai A Kim, nhẹ giọng thì thầm: "Mẹ có để lại cho con và tỷ tỷ những vật kia, con đã cất toàn bộ ở trong hộp bánh, đúng dịp hãy mang về cho Xảo Tả Nhi đi."

Xảo Tả Nhi mà Anh Lạc nhắc đến chính là con gái nuôi của A Kim, cũng là mệnh căn của nàng.

"Tiểu thư..." A Kim nghe vậy sững sờ.

Diên Hi Công Lược – Phần 1: Ngụy Anh Lạc tiến cung điều tra cái chết của chị gái

"Chỉ tiếc là con đi lần này cũng chẳng biết khi nào có thể quay về, sợ là không có cơ hội chứng kiến được ngày muội ấy xuất giá." Ngụy Anh Lạc khẽ cười nói, "Vậy nên ở nơi này, con chúc muội ấy sẽ gả được cho vị phu quân tốt, không bệnh lại không ưu sầu, nhiều con lại nhiều thọ đi.

Mẫu thân Ngụy Anh Lạc qua đời để lại cho hai tỷ muội bọn họ, ngoại trừ những đồ khác bị đám người kia chiếm đoạt, còn lại một đôi ngọc bích thủ trạc (*vòng tay), một vòng đeo cổ Kỳ Lân, một đôi khuyên tai mã não Mẫu Đơn, cùng với hai cây vàng ròng dùng để làm cây trâm.

"Tiểu thư..." A Kim mặt lộ vẻ cảm động.

Nàng cũng không phải là tham đồ phú quý, chỉ là tương lai lo lắng cho con gái nuôi.

Trong những năm tháng phí hoài ở chốn thâm cung đó, A Kim tuổi tác đã lớn từng đi theo chủ tử bị thất sủng, lại không có công cán để được khen thưởng, vì thế A Kim trong cung không thể tích lũy được bao nhiêu tiền. Đợi đến lúc xuất cung trở về nhà mẹ đẻ lại phát hiện việc định hôn thuở bé đã bị hủy, Nam Phương đợi không được đến ngày nàng xuất cung nên đã cưới người khác. Bây giờ tiểu hài tử của hắn đã cao tới đầu gối nàng rồi...

Cùng hắn gả đi làm thiếp chẳng thà ở một mình thanh tịnh tự do. Vài năm sau, nhận biết đứa bé mà mình hầu hạ bất hạnh mồ côi cha mẹ, tất cả tâm huyết liền đều dành cho nữ nhi này, muốn nàng được ăn, muốn nàng mặc đẹp, muốn nàng gả được cho một người thật tốt. Nhưng mà, những thứ này đều rất cần tiền...

"Nói thật, con rất hâm mộ muội ấy." Ngụy Anh Lạc rủ xuống đầu, thanh âm càng ngày càng nhẹ, "Nếu như mẫu thân và tỷ tỷ của con còn sống, chắc chắn bọn họ sẽ bao bọc chăm sóc con giống như cách cô cô che chở cho muội ấy, sẽ không trói con lại, sẽ không khiến con khóc lóc lên kiệu hoa..."

Vừa dứt lời, một chuỗi nước mắt không ngừng rơi xuống, tí tách một tiếng vỡ tan trên mặt đất.

A Kim thở dài, nàng biết lòng mình đã bị lung lay, lại không ngờ thứ đả động được bản thân không chỉ là những giọt nước mắt kia mà còn là những lời nói vừa rồi của Ngụy Anh Lạc.

Vì vậy, cũng liền không còn cảm giác hối hận kia nữa.

Diên Hi Công Lược – Phần 1: Ngụy Anh Lạc tiến cung điều tra cái chết của chị gái

"Tiểu thư." Thị nữ bưng một mâm gỗ tiến tới, bên trên có đặt khăn đỏ cô dâu tới đây. A Kim nhận lấy nó, nhẹ nhàng đội lên mũ phượng Ngụy Anh Lạc đang mang, như có thâm ý mà nói, "Đừng khóc, con sẽ... đạt được thứ mình muốn.

Ngụy Anh Lạc nghe được lời này, đầu hơi hạ xuống, môi đỏ hơi nhếch lên giống như nắm chắc thắng lợi trong tay.

"Giờ lành đã đến, xuất phát!"

Một lúc lâu sau, đoàn kiệu đi ngang qua phố Trường Bình, bốn phía trà lâu mọc san sát như nấm. Người bên trên, kẻ cắn hạt dưa người xơi trà, đồng thời cùng trên lan can hướng đầu xuống đưa mắt nhìn một chuỗi xe đón dâu đỏ chói thật dài phía dưới kia. Giữa thanh âm pháo nổ đùng đùng không dứt, đoàn xe chậm chạp đi về phía trước.

Bụp.

Bụp.

Bụp.

Người đi đường cách kiệu hoa tương đối gần nhịn không được nghi ngờ hỏi: "Thanh âm gì vậy? Bụp bụp bụp đấy..."

Cảm giác của hắn không sai vì người bên cạnh cũng kinh ngạc mở miệng nói: "Ngươi cũng nghe thấy đúng không? Ta cũng nghe thấy nữa. Thanh âm bụp bụp bụp này thật lạ, giống như... là từ kiệu hoa kia truyền tới hay sao đó?"

Càng là những chuyện bát quái kỳ lạ thì càng có khả năng hấp dẫn ánh mắt người khác, vì vậy càng lúc càng nhiều người đi đường chen chúc tới đây, có mấy kẻ lưu manh còn to gan lớn mật lướt qua đám người thò tay mở cửa kiệu.

"Làm gì đó?" Ngụy Thanh Thái tức giận đến xanh mặt mang theo gia nhân tới đây xua đuổi, "Đi ra kia, đi ra kia đi tên du thủ du thực này, kiệu hoa chở tân nương cũng dám xông loạn, có tin ta kiện ngươi hay không?"

Bụp.

Bụp.

Bụp.

Quái thanh không ngừng vang lên phía sau lưng, Ngụy Thanh Thái nhịn không được quay đầu lại hạ giọng nói với người trong kiệu: "Con đang giở trò quỷ gì đấy?"

Âm thanh quái dị dừng lại một lát, ngay sau đó là một tiếng động lớn -- rầm!

Cửa kiệu đột nhiên bị phá thông, một nương tử bị trói gô từ bên trong té ra ngoài.

"A!"

"Máu, thật là nhiều máu!"

"Mẹ, trên đầu nàng ấy chảy nhiều máu quá."

Máu, đương nhiên.

Ngụy Anh Lạc chậm rãi ngẩng đầu, máu tươi thuận theo trán nàng chảy xuống làm nhơ nhuốc khuôn mặt phấn má đào. Hóa ra âm thanh kỳ lạ kia là do nàng xô cửa. Lấy cái gì đụng? Thân thể bị trói gô, hai tay bị bắt chéo sau lưng, đương nhiên chỉ có thể phá cửa bằng trán.

Dù là đầu rơi máu chảy, người không ra người quỷ không ra quỷ, cũng không hối hận.

Thời gian cũng không sai biệt lắm.

Ngụy Anh Lạc từ lúc lên cỗ kiệu bắt đầu yên lặng tính toán thời gian, cỗ kiệu rời đi được nửa canh giờ, bên ngoài là phố hồng nhan, cỗ kiệu rời đi tiếp thêm một canh giờ nữa, bên ngoài là phố Trường Bình...

Vào giờ này ngay đây, có lẽ A Kim đã dẫn người tới rồi.

Ánh mắt lướt quanh đám người một vòng, cuối cùng cố định tại một phương hướng.

Lúc nàng còn đang băn khoăn thì người bên ngoài đang bàn luận về nàng rất hăng hái.

"Ai nha, nhìn xem, trên người nương tử sao bị buộc dây thừng thế kia?"

"Thật đúng là nghiệp chướng, ai lại đối đãi với khuê nữ như vậy?"

"Cái này không giống gả con gái, sẽ không phải là đang bán con gái đi đó chứ?"

"Cái gì mà bán con gái? Người kia bớt nói hươu nói vượn đi, chẳng qua là cỗ kiệu lắc lư làm dập đầu tân nương thôi." Sắc mặt Ngụy Thanh Thái xanh mét, một bên dốc sức liều mạng dẹp loạn tình thế, một bên vẫy tay chú rể, "Ngươi còn đứng đó nhìn gì thế? Còn không mau dìu nương tử của mình dậy?"

Diên Hi Công Lược – Phần 1: Ngụy Anh Lạc tiến cung điều tra cái chết của chị gái

Chú rể trước ngực treo một viên Hồng Tú Cầu vội vàng trở mình xuống ngựa, đang muốn kéo Ngụy Anh Lạc đứng lên thì liền thấy nàng quay đầu lại hướng hắn mãnh liệt quát một tiếng: "Ngươi có biết ta ở Ngụy gia, là nô bộc của phủ Nội vụ. Ta là cung nữ có trong danh sách chuẩn bị tiến cung! Ngươi cố chấp muốn lấy cung nữ như ta, có phải muốn chết hay không, muốn cả nhà ngươi đều phải rơi đầu theo ngươi không?"

Chú rể nghe vậy lập tức cuống quýt buông tay khiến Ngụy Anh Lạc lại ngã xuống đất lần nữa. Hắn cũng không có gan lại đỡ nàng nữa mà ngược lại vội lùi hai bước, hấp tấp nhìn về phía Ngụy Thanh Thái: "Sao lại thế này? Không phải ông nói cô ấy bị gạch tên rồi sao?"

Ngụy Thanh Thái hung hăng trừng Ngụy Anh Lạc, sau đó vắt hết óc giải thích nói: "Ngươi xem con bé điên điên khùng khùng như thế, đương nhiên đã bị gạch tên rồi..."

Sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ, tiếp theo là thanh âm Ngụy Anh Lạc ôn nhu cất lên: "Tá Lĩnh đại nhân, ngài cảm thấy bộ dáng của ta giống như người điên sao?"

Tá Lĩnh?

Ngụy Thanh Thái chấn động, quay đầu đã thấy đám người phía trước tách ra hai bên, Tổng quản tuyển chọn cung nữ Nhất Chính Hoàng Kỳ Tá Lĩnh bước tới gần.

"Ngụy Thanh Thái!" Sắc mặt hắn lạnh băng chỉ vào Ngụy Anh Lạc truy vấn, "Này là thế nào?"

(Còn nữa)

 

Liệu Ngụy Anh Lạc sẽ đối phó với cha thế nào để có thể đường đường chính chính nhập cung? Nơi thâm cung nội chiến kia có những sóng gió gì đang chờ Ngụy Anh Lạc? Hãy đón nghe phần tiếp theo của tiểu thuyết được phát lúc 21h chủ nhật hàng tuần trên kênh Youtube blogradio.vn. Bạn hãy ủng hộ nhóm sản xuất Blog Radio bằng cách like, share video và nhấn theo dõi kênh để không bỏ lỡ những video mới nhất.

Xem trên Youtube.

Tác giả: Chu Mạt – Tiếu Kiểm Miêu (chắp bút)

Người dịch: Phạm Khánh Linh

Giọng đọc: Hà Diễm
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga

Video: Tuấn Anh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top