Đi qua những mùa gió Tết
2015-02-11 01:00
Tác giả:
Leng Keng
Sáng nay, tôi dậy sớm. Đã thấy ngoài phố những ánh nắng chiếu lọt qua những tán lá dày. Chúng đùa giỡn với nhau. Tiếng còi xe réo inh ỏi trên con đường vắng, đầy xao động. Đó là một ngày cuối đông. Bầu trời Tokyo nhuộm một màu trắng lãng đãng. Tôi đã rời xa nơi mình sinh ra và lớn lên trọn vẹn bốn năm rồi, hay nói cách khác tôi đã làm quen với miền đất này được bốn tháng mười hai, bốn mùa gió Tết.
Tôi vẫn còn nhớ tháng mười hai đầu tiên của mình ở Tokyo, đọng lại trong tâm trí tôi là những bông tuyết rơi lả tả dày đặc các lối đi, tôi co ro trong mấy cái áo khoác mà vẫn không đủ ấm. Buổi sáng mở cửa sổ nhìn ra ngoài là những đám mây ảm đạm, những tán cây ảm đạm. Dòng người qua lại dường như cũng vắng vẻ và im ắng. Tôi ngồi cạnh chiếc bàn gỗ nhỏ quen thuộc đã ngửi được mùi thơm nghi ngút bốc khói. Lần nào cũng vậy ông ngoại tôi thường dậy rất sớm để nấu nước pha trà. Lúc ông ngồi nhâm nhi từng ngụm một, hương trà sen thoang thoảng mát đến tận cổ họng, khói trà bay lên lan khắp nhà, một mùi thơm dìu dịu ấm áp nhưng cũng đậm đà khó quên. Là tôi đã có thể tưởng tượng ra quê hương của mình, dải đất hình chữ S cong cong. Ông ngoại nhìn tôi mỉm cười.
- Cháu lại nhớ bố mẹ rồi đúng không ?
Tôi bẽn lẽn gật đầu.
- Vâng, nhưng sao ông biết hay vậy ạ !
Ông nheo mắt nhìn tôi có vẻ tự hào.
- Thì ông là ông ngoại của cháu mà. Thế Tết này cháu có định về Việt Nam thăm bố mẹ không ?
- Vâng, nếu ông cho phép thì cháu sẽ về.
- Ừ, ông cho phép đấy !
Tôi ôm hai vai ông cười ngất ngư.
- Ông nói thật không ạ !
- Thật, ông có nói dối cháu bao giờ đâu.
- Cháu yêu ông nhất trên đời.
Nói rồi tôi nhe răng cười. Cảm giác hạnh phúc. Tôi không thuộc về nơi này nhưng tôi đã có những kỷ niệm thật đẹp ở đây và cả một tình yêu mãnh liệt với nó, với những mùa gió Tết ở Tokyo.

Bố tôi là nhà báo. Một lần sang Tokyo làm việc trong một chương trình hợp tác giữa hai nước, bố đã gặp mẹ tôi. Bố yêu mẹ từ cái nhìn đầu tiên và cũng chính tại nơi này tình yêu của bố mẹ tôi đơm hoa kết trái. Tôi vẫn còn nhớ đó là mùa hoa anh đào nở kín những con đường Tokyo. Có lẽ vậy mà tôi yêu nơi này, yêu hoa anh đào một cách kỳ lạ. Thâm trầm nhưng cũng rất xa xôi.
Mười sáu tuổi tôi đã sang đây ở với ông bà ngoại và anh họ. Nhà ông ngoại tôi có một tiệm tranh tại thị trấn ở ngoại ô thành phố Tokyo. Ngoài giờ học, những lúc rảnh rỗi tôi thường ghé qua phụ ông những việc lặt vặt. Tôi không vẽ đẹp như ông nhưng lại rất thích nhìn ông vẽ. Trong căn phòng nhỏ, khắp tường sơn màu xanh nhạt và treo những bức vẽ bằng than chì hoặc sơn dầu. Tất cả đều là tranh phong cảnh hoặc chân dung. Một bình hoa khô khá lớn treo gần cửa sổ. Trên giá sách cạnh phòng ông có rất nhiều sách về hội hoạ. Mặc dù tôi chẳng phân biệt nổi những tác giả hay bất cứ một trường phái hội hoạ nào nhưng tôi biết ông rất hay đọc những tác phẩm của Van Gogh và Picasso, còn tôi thì thích được lắng nghe ông nói. Đặc biệt nhất là khi cơn mưa buổi sáng bất chợt rơi, rì rào trên phố và trên những vòm lá xoè rộng ngoài ban công. Dù là tiết trời vừa chớm đông, càng tăng thêm cái lạnh buốt vốn có nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy tiếng mưa của một ngày mùa đông như thế mới trong trẻo và dịu dàng làm sao.
Tôi gặp Fumi cũng vào khoảng thời gian đó khi tôi đăng ký đi hái thảo dược ở vùng quê, trang trải chuyến du lịch cho kì nghỉ Xuân sắp tới. Fumi Koyuki là một chàng trai đặc biệt. Anh học cùng trường phổ thông với tôi nhưng trên hai năm. Tôi vẫn còn nhớ lúc đó anh đã giúp tôi hái mấy loại cỏ cho đến hết ngày trong trời gió tuyết. Fumi cười rạng rỡ, nắm nhẹ cánh tay tôi. "Thế là tuần sau chúng ta đã có kì nghỉ Xuân thật vui rồi". Tôi cũng cười không giấu niềm hứng khởi. "Năm mới anh có kế hoạch gì chưa". Fumi nhìn sang tôi.
- Anh cũng chưa biết nữa, chắc là vẫn như mọi năm.
Tôi chợt nảy ra ý định và đề nghị anh.
- Vậy đón Tết cùng em và HiJi đi, em nghĩ là sẽ rất vui.
- Ừ, hay đấy. Có thể đây là cái Tết khó quên khi em về Việt Nam.
Fumi cầm đôi găng tay màu hồng đưa cho tôi. Tôi xỏ tay vào găng, áp lên má. Ấm thật. Mùa đông chẳng còn thấy lạnh nữa.
Đường phố những ngày cuối năm dường như tất bật hơn bởi gió thổi vi vút và những dáng người vội vã. Những sạp hàng ngổn ngang lúc nào cũng nhộn nhịp người qua lại. Tôi vừa đi vừa xoa hai bàn tay vào nhau, mấy ngón tay đỏ ửng vì lạnh. HiJi nhanh chân chạy lên trước đang vẫy tay ríu rít gọi tôi và Fumi tới chụp ảnh hoa anh đào. Trong khi Fumi giơ máy ảnh lên bấm liên tục thì tôi và HiJi sà vào một sạp hàng nhỏ bán đồ lưu niệm. Mấy tấm thiệp handmade khá lạ mắt. Tôi cũng chọn mua vài cái để tặng bạn bè. Một đặc điểm trong những ngày cuối năm, đặc biệt là vào buổi tối, là mọi người sẽ viết thiệp mừng năm mới (tiếng Nhật là nengajou ). Ngày đầu năm mở cửa hòm thư đã ào ra không biết bao nhiêu là nengajou. Cảm giác được chia sẻ năm mới của người Nhật là như vậy.
Những ngày giáp Tết, tôi và HiJi còn được phụ bà ngoại làm mochi, một loại bánh dẻo làm từ gạo nếp ngọt, ăn trong năm mới để đem lại may mắn. Buổi chiều đó, HiJi dẫn tôi đi mua sắm Tết đồng thời mua hoa và vật liệu để làm Kadomatsu, một loại hình trang trí kết hợp bởi hoa, lá và tre, giống như ở Việt Nam thì phải có đào, quất, mai vậy. Tôi cảm nhận không khí Tết đang đến rất gần. Ở đâu đó đang lấp lánh những ánh sáng tươi vui và tràn ngập yêu thương. Tối Tất niên mọi người lại quay quần bên nhau trò chuyện, xem tivi, sau đó là chờ Mặt Trời mọc cho ngày đầu tiên của năm mới. Thường thì tôi sẽ viết một cái gì đấy vào đêm giao thừa, một câu chuyện mới hoặc là một bài thơ mới và người thưởng thức tác phẩm của tôi là Fumi.

Đôi khi chúng tôi cũng nói về hội hoạ, về những bức tranh của ông ngoại tôi hay về những tác phẩm của một tác giả nào đó rất mới trên giá sách. Những mùa Tết cứ thế trôi qua rộn ràng hạnh phúc. Kỷ niệm dịu dàng bên Fumi tựa như những áng mây trắng xốp nhẹ bẫng trên bầu trời. Và không biết từ lúc nào tôi đã yêu anh. Sự ấm áp của anh sưởi ấm tôi, từ tận trong sâu thẳm.
Valentine năm ngoái, tôi và Fumi đi dạo quanh công viên thành Tokyo. Những cánh hoa anh đào khoe sắc rực rỡ, một màu trắng lãng đãng đẹp mong manh và tinh khôi đến lạ. Tôi thích vẻ đẹp của hoa anh đào. Cánh hoa tung bay như chưa hề héo tàn, chưa hề nhuốm chút sầu li biệt. Trước khung cảnh đẹp và buồn ấy, Fumi khẽ thì thầm vào tai tôi "Sukiyo". Anh nói chữ đó trong tiếng Nhật có nghĩa là "Anh yêu em". Ngồi bên anh, tựa vào vai anh, nhìn những cánh hoa anh đào tung bay trong gió, tôi thấy mình nhẹ bẫng hệt như những áng mây trắng xốp trên nền trời xanh kia. Hôm ấy, bầu trời Tokyo xanh tươi và đẹp hơn rất nhiều.
“Fumi ơi, thật may vì luôn có anh bên cạnh em". Tôi nhìn vào mắt anh và thì thầm câu nói đó bằng tiếng Nhật.
Fumi nắm tay tôi, cùng ngước lên bầu trời, cơn gió thổi những cánh hoa anh đào bay khắp nơi, càng lúc càng cao, càng lúc càng xa dần. “Mình sẽ gặp lại nhau em nhé, vào mùa hoa năm sau”.
Tôi nhớ Việt Nam nhưng cũng không quên Tokyo, nơi những bông tuyết trắng muốt như mối tình đầu trong sáng. ..
Mùa đông hương gia đình ấm áp. Mùa thu hương cốm. Mùa hạ hương sen. Mùa xuân bình yên những nén nhang ngày Tết. Việt Nam đang ở trước mắt tôi. Nắng buông xuống con đường lặng lẽ, đâu đó đã lấp lánh những nụ mai vàng. Một chút ấm áp khi cơn gió nhẹ vừa thổi qua. Hình như là gió xuân.
© Phong Lin - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Date to marry
Tôi rất thích trải nghiệm, nhưng tình yêu thì không. Đối với một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình tan vỡ, tôi càng không muốn chơi đùa với trái tim của chính mình.

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường
Trong vũ trụ rực rỡ sắc màu, có những con giáp nữ nổi bật, sinh ra đã toát ra vẻ đài các và phong thái ngút ngàn của những người phụ nữ quyền lực và giàu có. Họ là ai?

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được
Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau
Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan
Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo
So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!
Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ
Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu
Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.