Phát thanh xúc cảm của bạn !

DCOl 109: Đến vùng đất thiêng Lũng Cú

2014-01-19 07:00

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Jun

Lũng Cú - địa danh thiêng liêng mà tất cả những người Việt Nam đều nhớ nằm lòng ngay từ khi bắt đầu học địa lý về đất nước mình, vùng đất huyền thoại mà người Việt nào cũng mơ ước được một lần đặt chân đến. Trên bản đồ Tổ quốc, đó là đỉnh một cái “chóp nón” đầy kiêu hãnh của cực Bắc. Tôi đã có cảm giác hạnh phúc đến tột cùng khi lần đầu tiên may mắn được đặt chân đến vùng đất hội tụ hồn thiêng sông núi, nơi đã trở thành biểu tượng thiêng liêng của chủ quyền đất nước.

Khi chuẩn bị thực hiện chuyến hành trình đến các tỉnh biên giới phía Bắc của Tổ quốc lần này, Lũng Cú- Hà Giang là điểm đến tạo niềm háo hức lớn nhất đối với tôi. Cuộc hành trình đến với Lũng Cú mỗi lúc mỗi gần khi ngày nào tôi cũng “tua” hồi ức, thả hồn hình dung về vùng đất đã tạo bao say đắm đối với mình qua nhiều trang sách, tác phẩm văn học.

Thế nhưng, khi từ thị xã Hà Giang (tỉnh Hà Giang) đi Lũng Cú, tất cả những gì hiển hiện đều vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Chặng đường dài gần 150km từ thị xã tỉnh lỵ Hà Giang đến cao nguyên đá Đồng Văn kỳ ảo hơn cả trong mơ. Đó là con đường khúc khuỷu, cua gấp liên tục, chạy men theo các triền núi đá cao sừng sững, một bên là vách đá dựng đứng, một bên là vực sâu thăm thẳm. Càng đi, con đường càng trở nên kỳ diệu với khung cảnh thiên nhiên quá sức hùng vĩ. Chiếc ô tô của chúng tôi đi mỗi lúc mỗi lên cao, để lại mênh mông những đám mây huyền ảo bên dưới.


(Ảnh: Phương Thảo)

Chặng đường đưa tôi qua những địa danh đã ăn sâu vào tâm thức, dù đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân đến. Đó là Vị Xuyên, Yên Minh, đó là những dốc đá dựng đứng Pắc Sum, Na Khê. Khi xe vượt Cổng trời Quản Bạ, nhìn lại những con đường ngoằn ngoèo, nằm vắt vẻo trên những núi đá chất ngất lưng trời, bên dưới là những đám mây bồng bềnh, tôi có cảm giác như mình đang đi vào một mê cung trên… thiên đường. Cảm giác lâng lâng thúc giục tôi phải chia sẻ niềm sung sướng với những người thân yêu. Vừa khi đến đoạn có sóng điện thoại, tôi gọi ngay về cho con gái ở Tuy Hòa: “Bố đang đi trên mây, đẹp hơn cả tưởng tượng!”.

Tô điểm giữa thiên nhiên hùng vĩ là phong cảnh lãng mạn do con người tạo ra. Đó là những căn nhà sàn xinh xắn, những ô ruộng bậc thang đan xen, nằm chênh vênh trên các sườn núi đá. Đâu đó, thấp thoáng bóng các cô gái dân tộc Mông trong những bộ váy rực rỡ đang cần mẫn làm nương.

Cao nguyên đá Đồng Văn mênh mông một màu trắng xám của đá. Núi chập chùng từng lớp ken nhau. Những thung lũng xa ngút tầm mắt. Dưới chân, cây bắp tựa vào hốc đá mà đơm hoa, ra trái. Đường từ Đồng Văn lên chóp Lũng Cú dài 20km vẫn triền miên núi đá, mỗi lúc càng cheo leo hơn. Phong cảnh đẹp huyền bí, hút hồn người. Cảm giác càng ngất ngây khi tôi biết mình đã đặt chân đến vùng đất biên cương thiêng liêng của Tổ quốc.

Chúng tôi đến Đồn Biên phòng Lũng Cú đúng giữa trưa. Theo hướng chỉ của đại úy Nguyễn Văn Khiết, cán bộ của Đồn Biên phòng, tôi háo hức nhìn lên chóp Lũng Cú, nơi có cột cờ tại điểm cực Bắc của Tổ quốc. Tôi có cảm giác như ánh mặt trời đang hướng thẳng xuống đỉnh Lũng Cú, nơi có điểm kinh tuyến cao nhất của nước ta, khiến vùng đất này càng hội tụ những điều thiêng liêng nhất.


(Ảnh: Phương Thảo)

Đoạn đường từ Đồn Biên phòng lên cột cờ dài 12km, vẫn quanh co, uốn khúc trên những vách núi trùng điệp, cao ngất. Con đường dẫn lên núi Rồng như một dải lụa trắng vắt qua những dãy núi kỳ vĩ nối tiếp nhau, khiến lòng người như choáng ngợp. Thung lũng Lô Lô bất ngờ hiện ra với những căn nhà sàn ẩn hiện sau những bức tường xếp bằng đá. Thấp thoáng xa xa có thác nước len lỏi sau những vách đá. Nhìn xuống bên dưới, dòng sông Nho Quế phân chia ranh giới Việt Trung nhỏ như sợi chỉ mong manh.

Từ xa, chúng tôi đã nhìn thấy lá cờ đỏ sao vàng in trên nền trời xanh bồng bềnh mây trắng. Ai cũng háo hức muốn đến ngay cột cờ trên đỉnh núi Rồng. Tôi hồi hộp leo lên 286 bậc đá và hạnh phúc đến ngất ngây khi được đặt tay vào cột cờ sừng sững ở chót đỉnh Tổ quốc. Trên cao, giữa trời xanh thẳm, lá cờ đỏ sao vàng đang phần phật tung bay, như ngọn lửa bất diệt, kiêu hãnh canh giữ bầu trời biên cương của Tổ quốc. Trên đỉnh núi Rồng ở độ cao gần 1.700m, tôi say đắm ngắm lá cờ uy nghi đã trở thành biểu tượng thiêng liêng của chủ quyền đất nước; biểu tượng của sức mạnh, lòng tự hào, tự tôn, tinh thần kiêu hãnh, ý chí quật cường của cả dân tộc. Cảm giác tự hào dâng trào trong tôi khi được đứng ở nơi đã trở thành biểu tượng của sự tồn tại mãnh liệt đến kỳ diệu của dân tộc Việt Nam qua bốn ngàn năm dựng nước và giữ nước.

Tác giả: Tấn Lộc

Được thể hiện qua giọng đọc:  Jun

Kỹ thuật: Jun

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tình yêu của chúng ta từng đẹp như ngôn tình

Tình yêu của chúng ta từng đẹp như ngôn tình

Cô chẳng phân biệt được đó là cảm giác yên bình trong tĩnh lặng, hay là sự trống rỗng đến hoang hoải khi nhớ về những mảnh ký ức rời rạt chẳng thể nào chắp vá.

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

back to top