Phát thanh xúc cảm của bạn !

Dấu Chân Online 65: Nhật ký cô gái bé nhỏ đi vòng quanh thế giới (P2))

2012-05-11 14:35

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

Bạn thân mến, 5 châu lục, 365 ngày, hàng nghìn con người –  cô gái Amrai Coen bé nhỏ đã đi vòng quanh thế giới một năm trời. Cô vào tu viện, ở trong một trại nuôi cừu và đi trên Đường Tử thần. Cô tìm cái mà suốt thời gian đó lúc nào cũng ở bên cạnh cô: chính bản thân mình.

Sau đây là phần tiếp theo của trích đoạn cuốn nhật ký của một thiếu nữ 22 tuổi, DCOL xin gửi tới các bạn trong chương trình tuần này.

Trại nuôi cừu, Úc, ngày 102

Tôi đi nhờ xe xuyên qua Úc. Cứ chưa đầy 5 phút là có một chiếc ô tô dừng lại, mang tôi đi thêm một quãng đường. Họ thường kéo tôi lên xe vì lo ngại sẽ xảy ra chuyện không hay cho tôi. “Đừng làm thế, nguy hiểm lắm”, tôi nghe những người lái xe nói, “chỉ nên đi cùng với tôi thôi, chỉ đi với tôi là an toàn thôi.”

Ngón tay cái của tôi giơ lên trong không khí, tôi đứng ở ven đường. Một chiếc Ford Falcon màu đỏ dừng lại. Ngồi sau tay lái là một người đàn ông đang uống bia. Tóc dài và có râu. Không có răng. Ông ấy dọn 3 vỏ chai bia trên chiếc ghế trước, tôi bước lên xe. Có mùi cừu. Ông ấy rất thân thiện nhưng nói rất khó hiểu. Không biết là tại vì ông ta không có răng hay là vì nói lảm nhảm như người say rượu? Chúng tôi chạy xuyên qua một vùng đất bằng phẳng khô hạn nhiều giờ liền. “Có muốn xem cừu của tôi không?”, ông ta hỏi, rồi rẽ phải trước khi tôi trả lời.Chiếc xe cũ chạy lạch cạch trên con đường rải đá, tôi có cảm giác bất an. Nhắc lại ba lần những gì đang làm mình lo lắng. Shit, shit, shit. Một ngôi nhà ở chân trời. Người nuôi cừu kéo thắng tay, bước ra khỏi xe, mở cửa cho tôi. “Có muốn cắt lông cừu không?” Một tấm màn PVC treo trước cửa chuồng, cừu kêu be be ở phía sau, ba người đàn ông đang lột những bộ lông của chúng. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn. Bác tài của tôi quăng dây thòng lọng, kéo một con cừu ra khỏi đàn, trói chân của nó lại và đặt trước chân tôi. Ông nhấn vào tay tôi cái máy cắt lông cừu, tôi lột nó trần truồng ra.Từ con đường trải nhựa, tôi chỉ cần rẽ phải là không còn đi trên Banana-Pancake-Trail nữa. Bất chợt tôi có cảm giác mình đang “đi du lịch”.



Trong trại nuôi cừu ở Úc.

 Lễ hội  hóa trang, Bolivia, ngày 199

Chiến tranh 1 tuần liền. Người dân địa phương biến những xe thùng của họ thành xe phun nước, chất trứng sống và bình xịt kem lên. Bom màu bay từ trên ban công xuống. Từ trên sân khấu tôi chụp ảnh những người phụ nữ trong bộ lông chim sặc sỡ đang nhảy múa theo điệu nhạc. “Máy ảnh tốt quá. Cẩn thận đấy, họ hay ăn cắp lắm”, người đứng cạnh tôi nói. Tôi cất cái máy ảnh, dấu cái túi bên trong áo khoác. Ông ta đưa cho tôi một chai bằng nhựa, mời tôi uống thử một ngụm. Nó trông giống như nước ép trái cây có vitamin. Không, cảm ơn. Ông ta thất vọng. Thôi được, mọi người khác cũng uống cơ mà. Nước uống có vị rượu và đường.

Bọng đái sắp nổ tung, tôi đi tìm nhà vệ sinh, dòng người đẩy tôi đi trên đường phố. Một cái giật ở phía sau lưng. Tôi lôi cái túi xách ra trước bụng, nó trống rỗng. Áo khoác bị rạch, máy ảnh bị đánh cắp. Khắp nơi đầy những người là người, họ uống rượu, nôn mửa, đứng tiểu từ trên khán đài. Không ai nhìn thấy. Tôi phải nôn.


 
Xe hỏng ở Bolivia. Ảnh: Amrai Coen

4 giờ sáng, âm 4 độ, tôi tìm hơi ấm trong nhà thờ. Một gã vô công rồi nghề ngồi kế cạnh tôi. Một gã điên hôn chân mục sư và kêu gào xin tha tội. Câm mồm đi, tôi muốn ngủ. Ảnh của tôi đã bị lấy mất.

7 giờ sáng, phòng chờ nhà ga. Những người khác ăn sáng với thịt nướng và khoai tây chiên, tôi khuấy trà hoa cúc. Chuyến buýt đầu tiên sắp đến, tôi chỉ muốn đi khỏi đây. Tôi căm thù lễ hội hóa trang.

Con đường của thần chết dài 64 km và thường chỉ rộng 3 m. Một dãy bụi nằm trên những sườn núi dốc đứng. “Lonely Planet” viết rằng “nó là con đường nguy hiểm nhất thế giới”. Nó nối liền vùng Amazon ở phía bắc của Bolivia với thủ đô La Paz , người đi buôn dùng nó. Tròn 200 người tử nạn hằng năm trên đoạn đường này: nông dân, tài xế lái xe tải và dân du lịch ba lô thích mạo hiểm.


 
Đường Tử thần, Bolivia.

Sau khi ăn sáng xong tôi bước lên một chiếc xe buýt nhỏ mang tôi và 19 người thích mạo hiểm khác lên đèo La Cumbre. Trên mui xe là xe đạp của chúng tôi. Chúng tôi mang áo khoác cộc tay có phản xạ, đội mũ đi xe đạp. Hết xe buýt này lại có xe buýt khác đến.

Đường rải đá cuội xóc kinh khủng, một hòn đá nhọn, lốp trước của tôi nổ. Cả nhóm phải chờ, người dẫn đường thay ruột xe. Xe đạp của “Eco Adventure Bolivia ” đi ngang qua, để chúng tôi ngồi lại trong một đám mây bụi.

Chúng tôi đi qua sương mù, qua sông, thác nước, đi vào rừng. Độ cao giảm, cây cối nhiều thêm.

Trước phần nguy hiểm của đoạn đường, người hướng dẫn lầm bầm cầu nguyện và làm dấu thánh giá.

Người Bolivia đi ngược hướng bấm còi, hằng đống chuối trên thùng xe. Đường chỉ có 1 làn xe, chỉ toàn là khúc cua. Vực thẳm bên trái sâu hằng km, ở dưới đó là địa ngục. Không có thanh chắn bảo vệ. Xác ô tô nằm trên sườn núi, thánh giá viền quanh đại lộ tử thần. Sau một lúc lâu tôi ngưng không đếm chúng nữa. Tôi cảm thấy mình trông rất buồn cười trong cái áo khoác của tôi. Tôi ngốc, ngốc, ngốc.

Ngồi sau mỗi khúc quanh chữ chi là một người chụp ảnh. “Cheeeese!” Sau 7 giờ chúng tôi nhận được giấy chứng nhận, một đĩa CD ảnh và một cái áo thun màu vàng có dòng chữ “I survived the death road”.

Hết phần II


Nhacvietplus tổng hợp

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top