Dấu chân online 101: Vòng quanh thế giới trên chiếc xe đạp – Phần 8 – Chặng cuối
2013-09-30 09:22
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Jun
Một ngày của tôi bắt đầu lúc 9h sáng với việc học tiếng Catalan. Anna – mẹ chồng tôi trước kia là giáo viên dạy tiếng Catalan cho trẻ em Tây Ban Nha và trẻ em nước ngoài, nên bà rất háo hức với ý tưởng dạy tôi nói thứ tiếng chính của Barcelona.
Có lẽ tôi phải giải thích cho các bạn về sự đa dạng ngôn ngữ ở đất nước này. Ngoài ngôn ngữ chính thức là Tây Ban Nha, ở đây còn có 4 thứ tiếng địa phương nữa, trong đó Catalan là ngôn ngữ phổ biến thứ 2, được sử dụng trên toàn bộ khu vực Catalunya – một vùng tự trị của Tây Ban Nha. Dù không nói ra, nhưng những người dân ở Barcelona (thủ phủ của Catalunya) rất tự hào về ngôn ngữ và văn hóa của mình, niềm tự hào đôi khi khiến không ít người trở nên cực đoan và không chấp nhận sự du nhập của những ngôn ngữ khác, ngay cả tiếng Tây Ban Nha chính thống.
Trong khi đó ở cách xa tôi gần 1.000 cây số...
“Chào em yêu,
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, trời trong vắt không một gợn mây. Anh đã từng nói với em là chỉ có ở châu Âu bầu trời mới xanh trong như thế, còn trong suốt 3 năm anh sống ở Bắc Kinh, 6 tháng ở Việt Nam và 3 tháng hè mình đạp qua Ấn Độ, những ngày như thế này có thể đếm trên đầu ngón tay.
17 km leo núi với độ dốc 10% kể ra cũng không đến nỗi tệ nếu so với thử thách mà mình đã trải qua ở biên giới Na Mèo, giữa Việt Nam và Lào. Và đúng như mọi người vẫn nói: “Leo lên khổ bao nhiêu thì đi xuống lại sướng bấy nhiêu”! Tuyệt vời nhất là dốc núi cứ thoai thoải kéo dài đến tận Genova.
Trước khi đến Genova, anh đã liên hệ được với một tổ chức phi chính phủ của địa phương, họ tổ chức cho anh một buổi trò chuyện về cuộc hành trình này. Họ nói có một người phụ nữ tên Giorgia, chị ấy đã đồng ý cho anh ngủ lại qua đêm nay. Mọi việc như vậy là tạm ổn, anh gửi đồ đạc tại một quán cà phê nhỏ và đi bộ một vòng quanh khu vực trung tâm của Genova.
Thành phố này khiến anh vô cùng ngạc nhiên, có lẽ bởi khu phố cổ ở đây rất giống với Barcelona. Khách du lịch đến từ khắp nơi trên thế giới, chủ yếu là người Trung Đông, tập trung trên những con phố nhỏ hẹp, nơi hiếm khi ánh mặt trời rọi tới, nhưng lại đầy các quán cà phê nhỏ, các tiệm làm tóc, và không ít các cô gái hành nghề mại dâm, ngang nhiên mời gọi du khách qua đường. Anh lang thang cả đêm trong khu phố chật hẹp ấy mà cứ có cảm giác như đang ở giữa thế giới ngầm trong lòng thành phố cổ kính này. Nhưng ngủ ở đâu bây giờ? Ngày nào cũng loanh quanh với những câu hỏi ăn gì và ngủ ở đâu, cứ tưởng đơn giản, nhưng phải xoay sở cho cả chuyến đi dài 3 năm thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Khi anh quay trở lại chỗ gửi đồ thì cũng gần nửa đêm. Qua trang courchsurfing, có một người phụ nữ khác cũng tên là Giorgia đã đồng ý để anh ngủ lại qua đêm, kể ra anh cũng có duyên đấy chứ. Tuy nhiên vì đã nhận lời người phụ nữ đầu tiên nên anh phải từ chối chị Giorgia này. Anh gọi điện để nói rằng đã có người cho anh ngủ nhờ rồi, chị ấy cười vang và trả lời: “Tôi biết rồi, Guim, anh sẽ ở chỗ của tôi đấy!”. Anh ngạc nhiên quá, hóa ra cùng là một chị Giorgia. Thật tình cờ khi những ngả đường khác nhau lại dẫn anh đến cùng một ngôi nhà.
Em thấy không, anh đã hứa là sẽ đạp rất nhanh để về Barcelona. Sau 1 tuần anh đã đi được hơn 500km và đến rất gần biên giới nước Ý. Cơ hội nói tiếng Ý của anh cũng sắp hết rồi. Chặng đường đang rút ngắn dần lại đấy. Chỉ còn San Remo, Ventimiglia... và sau đó là nước Pháp!
Em có muốn đi ăn tối với anh ở Pháp không? Mình có thể lại hẹn hò nhau như ngày trước. Hãy suy nghĩ và trả lời anh nhé, anh sẽ có một bất ngờ dành cho em.
Hôn em.”
Được thể hiện qua giọng đọc: Jun
Kỹ thuật : Jun
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.