Con sẽ luôn mãi nhớ về ông bà
2022-07-20 01:10
Tác giả: Lý
blogradio.vn - Giờ đây khi trở về quê, về lại ngôi nhà tuổi thơ của chúng tôi chỉ còn lại những hoài niệm, còn lại di ảnh của ông bà nhưng trong lòng tôi ông bà vẫn mãi còn đó, bóng dáng người bà lưng còng thổi bếp nấu cơm vào sáng sớm, hình ảnh người ông mái tóc bạc phơ ngồi bắt chéo chân uống cốc trà vào buổi tinh mơ cùng những kỉ niệm ngày thơ ấu cứ hiện về. “Con sẽ luôn mãi nhớ về ông bà, ông bà yêu quý của chúng con”.
***
Tôi và anh trai may mắn khi được sinh ra trong một gia đình ở nông thôn, tuy nghèo khó nhưng vô cùng hạnh phúc. Thời mà khái niệm về internet vẫn còn là một cái gì đó rất mù mờ chứ không phải phổ biến như bây giờ. Chính nhờ cái nghèo, cái thiếu thốn ấy mà chúng tôi có được một tuổi thơ bình yên, trọn vẹn nơi vùng quê cùng với những người yêu thương.
Tờ mờ sáng, sương còn giăng đầy trên ngọn cỏ, ếch nhái ngồi kêu râm ran ngoài bờ ruộng thì bà đã dậy nhóm bếp lửa nấu cơm, nấu nước, pha ấm trà nóng cho ông. Làn khói bếp bay lãng nhảng qua ánh đèn dầu nơi góc bếp cuốn đến tận giường, mùi cay cay của khói bếp sao nó thân thương đến thế.
Cơm vừa toả hương thơm cũng là lúc bà gọi anh em tôi thức dậy, mặt mũi lem nhem, đầu tóc rối xù tôi bước xuống giường mà hai mắt còn nhắm tịt, tay lần mò tìm lấy cái bàn chải để đánh răng. Ngày nào cũng thế hình ảnh người bà có mái tóc bạc phơ, dáng lưng còng còng dưới làn khói bếp càng làm tôi thêm yêu biết bao chốn quê bình yên này.
Chúng tôi được sinh ra ở quê nội, ở cùng ông bà nên được hưởng trọn tình yêu thương của cả gia đình. Lớn hơn một chút thì ba mẹ đi làm ăn xa nên gửi anh em chúng tôi ở lại với ông bà. Hai đứa cháu lúc nào cũng được ông bà hết mực yêu thương, chiều chuộng. Nghe bà kể rằng hồi còn chiến tranh, bà làm cô giáo trong chiến khu, dạy trẻ con học chữ nên những chữ cái đầu đời của chúng tôi được chính tay bà dạy dỗ.
Bà vốn là người nhân hậu, chu đáo lo lắng lúc nào cũng chăm chút cho cháu con tất cả mọi thứ, ông thì ấm áp, hiền lành nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc. Ông ngày trước là lính tập kết, đi ngược Bắc Nam, sống trong kỷ cương nên cái tính nghiêm khắc cùng từ ấy mà ra. Chính trong cái thời chiến tranh loạn lạc, Bắc Nam xuôi ngược ông gặp được bà, một cô giáo diệu hiền, xinh đẹp rồi bén tóc nên duyên.
Sau ngày giải phóng, ông đưa bà từ chiến khu trở về vùng quê dựng nhà sinh sống. Bà nói ở với ông hơn 40 năm, đã có với nhau tất thảy 4 mặt con nhưng chưa một lần ông lớn tiếng với bà, ngược lại rất ân cần, tận tụy. Ông yêu bà bằng tình yêu của người đồng chí, một người anh, người tri âm tri kỉ.
Ba tôi cũng thế, giống tính ông nên yêu mẹ tôi vô cùng. Tôi từng mơ ước sau này khi thành gia lập thất sẽ gặp được một người chồng thật tuyệt giống như ông và ba. Chúng tôi lớn lên từng ngày trong sự che chở của những con người tuyệt vời như thế.
Những tháng ngày tuổi thơ của tôi vui lắm, cứ chiều về là mấy đứa nhỏ trong xóm tôi lại tụ họp trước sân nhà bà, chúng tôi vui đùa cùng nhau, nhặt mấy tàu mo cau vừa mới rụng thay nhau kéo. Thời nhỏ xíu tay chân ốm tong teo, tôi lấy hết sức bình sinh kéo thật nhanh tàu mo, chạy được một đoạn lại buông ra thở hổn hển ấy mà vui ngất trời.
Ông tôi nhặt những bó rơm vàng tươi để phụ bà nướng bánh, bà có đôi đũa tre thật dài, đặt lên trên cái bánh tròn to cỡ hai bàn tay được làm từ khoai mì đã phơi khô, tay bà lật qua lật lại là có được cái bánh nướng vàng, phồng giòn thơm phức, bọn con nít chúng tôi thời đó thích lắm chia nhau ăn ngon lành.
Những ngày cao hứng chúng tôi còn chơi tạt lon, trốn tìm rồi kéo nhau xuống bến tắm sông, chia đội thi nhau chơi trò ném bùn dưới nước. Đứa nào chậm tay hơn thì y như rằng bị đứa khác ném mặt mũi đầy bùn nhìn như lính đặc công đã được hóa trang đi đánh giặc. Về tắm hết cả lu nước của bà cũng không thể hết được mùi hương không kém phần quyến rũ này. Ông bà vì thương cháu nên ngày nào cũng cho phép chúng tôi đi chơi miễn sao hai anh em phải học hành chăm chỉ, ngoan ngoãn, lễ phép.
Năm tôi vào lớp 1, anh trai tôi thì vào lớp 5, ngày đầu tiên tôi đến trường thật nhiều điều mới lạ. Những món đồ chơi nhiều màu sắc, bánh kẹo mà trước giờ tôi chưa từng thấy, làm tôi háo hức lắm nhưng nhà nghèo tôi chẳng có đủ tiền để mua chúng, cũng chẳng dám vòi vĩnh ông bà. Sau nhiều ngày thèm thuồng tôi đã nảy sinh ra ý định sẽ thực hiện một phi vụ đầu đời không mấy tốt đẹp. Hôm đó tôi đến tiệm tạp hoá nhỏ gần trường, sau mấy lần ngắm nghía thì tôi đã nhìn thấy một món đồ chơi hình con mèo vằn vô cùng dễ thương, nó to cỡ bàn tay được làm từ nhựa dẻo phía trong có gắn một chiếc kèn mà khi ấn vào sẽ phát ra những âm thanh rất vui tai. Đứng quan sát hồi lâu thấy không ai để ý nên tôi đã nhanh tay lấy món đồ chơi ấy bỏ vào chiếc cặp, lòng hồi hộp không ngừng nhưng cố gắng giữ bình tĩnh để mọi người không phát hiện ra.
Tôi đã đem con mèo ấy về nhà, cất kỹ trong tủ sách trên đầu giường để không ai phát hiện nhưng chẳng may chiều ấy lúc soạn tập sách để chuẩn bị cho buổi học tiếp theo thì anh trai tôi nhìn thấy món đồ chơi lạ. Bị anh phát hiện nên tôi nhanh chóng tiến đến gần, xô vào anh đển giành lại bằng được. Thế là hai anh em vật nhau, giằng co. Anh giơ tay lên thì tôi kéo tay anh lại, yếu thế hơn tôi cắn mạnh vào tay anh, đau quá nên anh hét lớn. Ông đang làm việc phía trước sân nghe tiếng tôi thất thanh nên vội vã chạy vào xem. Ông bảo chúng tôi dừng lại và đi ra đứng khoanh tay phía góc nhà, khi ấy tôi ức lắm.
Ông bước ra sân, một hồi lâu ông trở vào tay cầm theo cây roi tre xanh mởn, ông ngồi xuống bàn hỏi chuyện. Anh hai vốn nhát đòn nên thấy cây roi thì cả người ríu lại, thành khẩn khai hết toàn bộ sự việc mong nhận được sự khoan hồng từ ông. Ông chỉ cây roi lên chiếc giường tre rồi cả hai anh em chúng tôi đều nằm gọn gàng, ngay ngắn. Cây roi mới nhịp trên mông thì trai tôi nước mắt lưng tròng, giọng nấc lên tức tưởi bị em cắn đau mà còn bị đánh đòn. Tôi nằm cạnh bên cũng thút thít. Ông hỏi tại sao lại đánh nhau? Từ đâu lại có con mèo đồ chơi ấy? Và cuối cùng bí mật mà tôi che giấu đã chính thức bị bại lộ.
Tôi khai với ông là tôi đã lấy trộm của cô bán cửa tiệm trước trường vì thấy nó đẹp quá. Ông vụt mạnh cây roi xuống giường làm cả hai anh em tôi giật bắn người. Cả hai cùng khóc oà. Ông nói đây là lần đầu tiên phạm lỗi nên ông sẽ tha thứ, ông không đánh nhưng phải đem ngay món đồ chơi ấy trả lại cho cô chủ tiệm và xin lỗi cô.
Tôi nghe theo lời ông đã mang món đồ chơi ấy đi trả và đến trước cô xin lỗi. Từ lần đó đến giờ tôi không bao giờ dám tái phạm nữa.
Thời gian trôi qua thật êm đềm, chúng tôi lớn thêm chút nữa nên đành phải tạm biệt ông bà đến thành phố học tập, chỉ có vào các ngày lễ, tết hoặc ngày hè tôi mới được về thăm ông bà.
Mỗi lần trở về ông bà vui mừng lắm nhưng thấy sức khoẻ ông bà ngày một yếu đi, tay không ngừng run rẩy lòng tôi lại vô cùng xót xa. Rồi ba mẹ tôi cũng từ bỏ công việc trở về quê để thuận tiện chăm sóc ông bà. Ba tôi bắt đầu trồng thêm rau, nuôi cá, nuôi vài con heo chỉ mong cải thiện thu nhập để có thể chăm sóc ông bà tốt hơn.
Vào mùa mưa kéo dài cách đây 3 năm từ thành phố tôi nhận được cuộc gọi của ba nơi quê nhà “Bà mày đi mưa trơn quá nên bị ngã giờ chuyển sang tai biến, không thể đi lại được nữa rồi”. Nghe đến đấy lòng tôi thắt lại hồi hộp không thôi, tôi lo sợ, nỗi sợ mất bà. Trong ngày hôm ấy tôi và anh trai đã xin phép nghỉ học để trở về quê. Nhìn thấy bà nằm im trên giường, nước mắt tôi cứ tuôn ra. Bác sĩ bảo bà sẽ không thể đi lại được nữa và cũng không có cơ hội hồi phục nào vì tuổi đã cao, cú ngã ấy đã làm cho cột sống của bà bị ảnh hưởng dẫn đến biến chứng. Ba tôi khóc vì không thể làm gì được cho bà.
Từ ngày bà nằm bất động, ông luôn thường trực ở bên bà, khi thì bóp tay chân, khi thì xoa dầu cho bà. Thời gian đầu bà vẫn còn nói được nhưng sau đó bà ngày một ít nói hơn bởi người tri kỷ của bà đã đi trước một bước. Nghe mẹ kể lại sáng sớm hôm ấy ông lên cơn đau thắt ở ngực, than mệt rồi ba mẹ gọi đò chở ông đến bệnh viện nhưng trên đường đi ông đã không thể chịu nổi, đến viện thì bác sĩ bảo ông đã mất vì suy tim cấp. Tôi cứ ngỡ bà sẽ ra đi trước nhưng ông đã thế chỗ bà.
Sau khi ông mất bà buồn lắm, ngày càng ít nói lúc nhớ lúc quên. Có khi bà còn quên cả tên tôi. Nhưng nỗi đau này chưa nguôi nỗi đau khác lại đến, sau khi ông mất chưa giáp năm thì bà cũng từ biệt chúng tôi mà đi. Chưa đầy một năm mà chúng tôi đã mất cả hai người ông bà yêu dấu, những người đã ươm cho chúng tôi một tuổi thơ bình yên, tươi đẹp, nỗi đau này trong lòng tôi khó thể nào nguôi được.
Giờ đây khi trở về quê, về lại ngôi nhà tuổi thơ của chúng tôi chỉ còn lại những hoài niệm, còn lại di ảnh của ông bà nhưng trong lòng tôi ông bà vẫn mãi còn đó, bóng dáng người bà lưng còng thổi bếp nấu cơm vào sáng sớm, hình ảnh người ông mái tóc bạc phơ ngồi bắt chéo chân uống cốc trà vào buổi tinh mơ cùng những kỉ niệm ngày thơ ấu cứ hiện về. “Con sẽ luôn mãi nhớ về ông bà, ông bà yêu quý của chúng con”.
© Lý - blogradio.vn
Xem thêm: Gia đình là nơi mà ai cũng muốn về | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu