Con gái à, chúng mình đừng bao giờ bỏ cuộc
2023-05-15 01:25
Tác giả:
Phan Thị Lệ Thu
blogradio.vn - Con gái à chúng mình phải cố gắng học tập, phải nỗ lực để khi ba mẹ cần mình giúp đỡ thì mình có thể san sẻ. Chúng ta cần tự tạo cho mình những niềm hạnh phúc, một công việc để cố gắng để bình tâm, một gia đình để về, một ước mơ để theo đuổi, một sức khỏe để sống và hãy nhớ đừng bao giờ bỏ cuộc nhé.
***
“Nghỉ học đi, con gái không cần học nhiều. Đến đó được rồi, học đại học làm gì tốn cả mớ tiền, rồi đi cưới chồng chứ có nhờ vả được gì.”
Mình đã khóc rất nhiều vì nghe câu này khi mà ba mẹ mình nói chuyện với cô, bác. Khi cầm giấy báo đậu đại học trên tay mình muốn reo hò thật to, muốn nhảy lên ôm ba mẹ trong niềm vui sướng bất tận, nhưng mình đã không làm vậy.
Mình đã chần chừ hồi lâu, vì mình sợ nụ cười của ba mẹ mình sẽ thêm phần lo lắng, mình sợ đôi vai gầy nhom ấy lại mang vác những lo toan. Sâu thẳm mình hiểu rằng ba mẹ sẽ rất vui vì mình đỗ đại học nhưng những nhọc nhằn sẽ tăng lên, sẽ chẳng có ai đỡ đần, tiền học phí của mình và còn các em nữa, cuộc sống mưu sinh quả thật gian nan. Đúng vậy, nếu bạn chưa cảm nhận được những điều đó thì chắc hẳn ba mẹ bạn hay ai đó đang gánh vác thay phần bạn.
Một thời gian dài mình bị lay động bởi những câu nói với ý con gái học chi cho lắm. Chính sự thương yêu và quyết tâm phải cho con đi học đến nơi đến chốn của ba mẹ mình đã tiếp thêm cho mình rất nhiều sức mạnh. Mình luôn nhớ ba mình nói rằng “Con phải đi học thì mới đỡ hơn được, ba không muốn con gái ba sau này vất vả làm trên nắng dưới nóng”. Tuổi mười tám khi ấy bạn cùng trang lứa với mình có đứa chọn lập gia đình, có đứa chọn làm thuê, có đứa học nghề…Còn mình chỉ duy nhất ôm ấp giấc mơ bước vào cánh cửa đại học, không chỉ là của mình mà trong đó có cả mơ ước của cha, hoài bão dở dang của mẹ. Ngày đó mình ôm ba mẹ tạm biệt và thủ thỉ “Con nhất định làm được”.
Mình đã luôn nỗ lực học tập vì mình tin rằng chỉ cần mình đủ quyết tâm, đủ cố gắng thì mình sẽ làm được. Cũng có đôi lần mình ngủ gục trong lớp, mình xù đầu vừa học vừa làm thêm, cũng có đôi lần mình ra ngoài nhưng không có xu nào đi xe buýt, cũng có đôi lần mình nhịn đói, cũng có đôi lần mình không có tiền để mua giáo trình và cũng có đôi lần mình nhớ nhà lắm mình còn tự hỏi, mình rời xa ba mẹ, áp lực như vầy là đúng hay sai. Tự nhiên mình lại nhớ mình đã từng đọc được ở đâu đó “đôi khi chúng ta sẽ bật khóc với sự lựa chọn của chính mình”.
Rồi ngày qua tháng lại, tích tắc bốn năm đại học nhanh lắm. Mình rời xa giảng đường, tạm biệt thầy cô và bạn bè. Hành trang của mình là kiến thức, là kỹ năng, là tình bạn đại học, là những mối quan hệ, là sự mở mang, là thời sinh viên rạng rỡ nhất. Mình tin chắc rằng nếu khi ấy mình dừng lại thì giờ đây mình mãi mãi chẳng biết được những điều hạnh phúc như thế. Mỗi lựa chọn của chúng ta trong đời sẽ mang đến cho chúng ta những trải nghiệm khác nhau, những cung bậc của xúc khác nhau. Mong bạn luôn dũng cảm và kỹ càng trước những lựa chọn của bản thân và kiên trì với chúng.
Giờ đây khi hoài niệm lại những điều này mình đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, mình không còn mặt nặng mày nhẹ hay tỏ thái độ không ưa đối với mấy câu con gái học chi lắm. Bỗng chốc mình lại thấy chính những điều đó cũng đã thôi thúc mình rất nhiều, đôi lần mình nhủ mình phải thật thành công, phải học hành đến nơi đến chốn để chứng minh rằng con gái không hề vô dụng, con gái thì cũng như con trai cũng được đi học, cũng hiểu biết, ba mẹ cũng được cậy nhờ con gái chứ phải không?
Con gái à chúng mình phải cố gắng học tập, phải nỗ lực để khi ba mẹ cần mình giúp đỡ thì mình có thể san sẻ. Khi mình thích mua gì thì mua, thích tụ tập thì cũng có tiền, không phụ thuộc. Chúng ta cần tự tạo cho mình những niềm hạnh phúc, một công việc để cố gắng để bình tâm, một gia đình để về, một ước mơ để theo đuổi, một sức khỏe để sống và hãy nhớ đừng bao giờ bỏ cuộc nhé.
© Phan Thị Lệ Thu - blogradio.vn
Xem thêm: Phụ Nữ Chỉ Khóc Vì Người Đàn Ông Xứng Đáng
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh