Giá như được đắm chìm mãi trong giấc mộng tuổi thanh xuân
2018-08-16 01:22
Tác giả:
Để mình được sống trọn vẹn khoảnh khắc thiêng liêng lúc này
Để đừng quên lãng
Để đừng phai nhạt
Để lần cuối ta bên nhau sẽ kéo dài mãi mãi
Mình cùng nhau đóng băng trước giây phút chúng ta chia xa
Thời học sinh lướt qua nhanh như giấc mơ không trở lại
Mình phải trải qua
Bạn đừng khóc mà
Bọn mình sẽ lớn, sẽ đi trên những con đường mới
Mình cùng nhau đóng băng trước giây phút chúng ta chia xa
Thời học sinh lướt qua nhanh như giấc mơ không trở lại
Mình phải trải qua
Bạn đừng khóc mà
Bọn mình sẽ lớn, sẽ đi trên những con đường mới
Âm điệu bài hát nhẹ nhàng, dịu dàng vang lên, lan tỏa mang đến cho tôi những cảm xúc mãnh liệt, vừa lưu luyến vừa nhung nhớ. Nhiều cung bậc tình cảm đang xen nhau, nghe đi nghe lại tôi hoài niệm về một thời đã qua.
Tôi yêu thời áo trắng biết bao. Tà áo dài thướt tha trong gió cùng mùi bụi phấn quen thuộc. Tiếng thầy giảng bài như còn vang vọng bên tai, cả tiếng bạn bè trò chuyện ríu rít như chưa bao giờ cũ kĩ. Tất cả là vùng trời to lớn, vùng trời thương nhớ khôn nguôi. Hồi ấy nghịch ngợm không tả xiết, đúng là nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò. Cả hội bày trò quậy phá khiến cho các thầy cô không khỏi đau đầu.

Bạn bè khi ấy thân nhau biết bao, chân thành biết bao. Suy nghĩ đơn giản khiến chúng ta dễ giận dỗi mà cũng dễ thứ tha cho nhau. Bạn bè cùng học, cùng ăn, cùng chơi đến vào sổ đầu bài bị giáo viên phạt cũng cùng nhau, chẳng bù như bây giờ cái gì cũng làm một mình. Nơi thành phố xa lạ một mình, tình bạn bây giờ khác rồi cũng so đo đủ thứ, nhiều lúc mệt mỏi vô cùng muốn kiếm ai đó tâm sự cũng thật khó khăn.
Những xô bồ của cuộc sống khiến tôi mệt mỏi. Bất chợt muốn được quay trở lại như ngày xưa nô đùa cùng lũ bạn, đi ăn đủ món ngon. Muốn được ngồi trên chiếc bàn nghe những bàn giảng mặc dù khi trước mỗi lần nghe là ngủ gà ngủ gật. Thật vậy cái gì mất đi hay qua rồi người ta mới biết trân trọng, bây giờ lại thèm thuồng cái cảm giác được nghe giảng, bị la mắng nhưng theo đó là những niềm yêu thương không nói thành lời. Qua rồi nhưng không có gì là cũ kĩ bởi có những hình ảnh có thể nhạt nhòa theo bước nhảy thời gian, có những cái đã trôi vào quên lãng nhưng những cảm xúc mang luôn đong đầy trong tim.
Bạn có nhớ không những lời giảng ngân vang?
Bạn còn nhớ không mùi bụi phấn quen thuộc?
Bạn còn nhớ không nụ cười hiền hòa khi ấy?
Bạn còn nhớ không ngày chia tay nước mắt rơi không ngăn được,nghẹn ngào không nói nên lời. Đã qua mất rồi bạn ơi có nhớ chăng?
Tuổi học trò như một bức tranh đẹp rực rỡ sắc xuân. Nếu ví nó như một giấc mộng đẹp tôi bằng lòng được mơ mãi để đắm chìm thanh xuân vào những tháng ngày không nhạt màu.
Tôi cũng muốn như Xuân Diệu:
“Tôi tắt năng đi cho màu đừng nhạt bớt
Tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi”.
Tôi muốn giữ lấy phút giây ấy cho những yêu thương thêm đong đầy, vẹn tròn. Nhắn cho những ai còn ở thời học sinh,thời áo trắng tinh khôi xin đừng vội vàng, chậm một chút để lắng nghe những yêu thương, những ngọt ngào của tuổi trẻ, các bạn vẫn còn cơ hội để tô vẽ thêm cho tuổi trẻ của mình, xin đừng vô tâm để rồi hối tiếc. Cảm ơn tuổi trẻ đã cho tôi một lần đắm chìm trong hạnh phúc vô tận của thời học sinh.
© Phan Thị Lệ Thu – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…







