Ai rồi cũng phải mạnh mẽ để đi đến cuối con đường trưởng thành
2019-05-07 08:30
Tác giả: Phan Thị Lệ Thu
blogradio.vn - Đến bây giờ khi xa nhà tôi mới hiểu cô đơn thật sự là thế nào. Đó là khi trong đầu trống rỗng mà chẳng hiểu là tại sao, là khi giữa phố tấp nập đông nghịt người qua lại nhưng trong lòng vẫn trống vắng đến lạ. Đó là khi bản thân muốn nặn ra một nụ cười thật tươi để trả thù cuộc sống nhưng bất chợt giọt nước mắt rơi xuống. Song có những lúc tôi thèm thuồng được mẹ la rầy, được nghe tiếng ba, tiếng mẹ nhắc nhở tôi về đủ điều.
***
Thời tiết Sài Gòn ngày càng oi bức, cái nắng gắt gao như thiêu đốt, tiết trời thay đổi nhanh theo tiết tấu gấp gáp của những môn học tới dealine. Đôi khi giữa phố, tôi thấy lòng mình bất chợt xao xuyến theo một nỗi niềm gì đó xa xôi lắm. Cảm giác vô cùng trống vắng, tôi thấy lòng ngực mình co thắt lại trong cơn ngợt thở mơ hồ. Tôi yếu mềm chỉ muốn trốn tránh nơi thành phố này, trốn tránh những khó khăn trong học tập, những vấp ngã của công việc, và cả những mệt mỏi trên con đường mang tên trưởng thành. Tôi chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà để được mẹ cha an ủi vỗ về, để được than vãn rằng tôi đang mệt mỏi thế nào. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra tất cả những điều tôi đang nghĩ về đó đều là “giá như”.
Bởi lẽ dù có mệt mỏi hơn nữa tôi vẫn phải tiếp tục cố gắng, vì cố gắng là điều mà tôi phải làm, là vì tôi đang thực hiện ước mơ của bản thân và trong đó còn có cả ước vọng của bố mẹ, có cả niềm tin của những người yêu thương tôi. Hơn hết là vì tôi cần phải cứng cáp hơn để tự thân chạm tới đích đường đua của sự trưởng thành. Và hiện thực là tôi đang xa nhà, đang một mình ở thành phố nơi có ngọn đèn lung linh tỏa sáng cả góc trời nhưng sao lòng tôi chỉ thấy một màu buồn bã, màu của sự đơn độc.
Đến bây giờ khi xa nhà tôi mới hiểu cô đơn thật sự là thế nào. Đó là khi trong đầu trống rỗng mà chẳng hiểu là tại sao, là khi giữa phố tấp nập đông nghịt người qua lại nhưng trong lòng vẫn trống vắng đến lạ. Đó là khi bản thân muốn nặn ra một nụ cười thật tươi để trả thù cuộc sống nhưng bất chợt giọt nước mắt rơi xuống. Song có những lúc tôi thèm thuồng được mẹ la rầy, được nghe tiếng ba, tiếng mẹ nhắc nhở tôi về đủ điều.
Đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng kiếm đồng tiền để nuôi bản thật mình quả thật rất khó và tôi càng trân quý hơn giá trị của đồng tiền. Tôi phát hiện ra rằng để cho chị em chúng tôi ăn ngon mặc ấm bố mẹ đã phải gồng gánh đến thế nào, những giọt mặn của mồ hôi khi trưa đồng nắng tỏa, những khó khăn cơm áo gạo tiền khiến con người ta lao lực, nếp nhăn ngày càng nhiều. Những năm tháng vô tư vô lo xin tiền, tiêu tốn thật nhiều, khi còn tiền vẫn nũng nịu để xin. Còn bây giờ lạ lắm nhiều khi hết tiền trong túi vẫn chẳng thể xin tiền bố mẹ như lúc trước. Tôi bây giờ đã hiểu để có những ngày tháng sung sướng cho chị em tôi bố mẹ tôi đã vất vả đến nhường nào.
Đến bây giờ tôi mới hiểu cái gọi là tình yêu. Trước đây tôi chỉ nghĩ rằng tình yêu thì chỉ có tình yêu nam nữ, tôi đâu nhận ra được cái tình yêu vô bờ bến mà mẹ cha dành riêng cho tôi, một thứ tình yêu ngọt ngào, tha thiết và không gì sánh bằng. Tôi mải mê đi tìm những điều hạnh phúc xa xôi mà quên mất rằng điều hạnh phúc nhất của tôi là luôn có bố mẹ đồng hành, che chở. Sống xa quê rồi tôi mới thấy có nhiều người cũng yêu thương mình nhưng bù lại bản thân phải cho họ điều gì đó. Duy chỉ có bố mẹ là dành vỏn vẹn tình yêu của mình cho tôi mà không cần phải trả bất cứ thứ gì. Tôi có nhiều nơi để đặt chân đến, nhưng sau cùng khi bản thân gặp những khốn khó thì gia đình vẫn là nơi dang rộng vòng tay chào đón.
Tôi của lúc này đây mới nhận ra một điều rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng, cũng dịu dàng như mình mong muốn. Và không có con đường nào dẫn đến thành công mà trải đầy hoa hồng, tất cả đều có những khó khăn, bản thân phải nổ lực. Cuộc sống như một bánh xe thời gian cứ lăn mãi, lăn mãi, chúng ta phải chạy, hết sực nỗ lực cho hành trình của mình.
Sống xa nhà là thế, tôi nhận ra được rất nhiều điều quý báu, đó cũng là bài học mà chúng ta cần trải qua trong đời. Nó giúp chúng ta thấu hiểu một cách sâu sắc hơn, nhận ra nhiều điều và càng trân quý hơn những giá trị của gia đình, của cuộc sống. Ngay từ bây giờ hãy học cách yêu thương từ những điều bình dị nhất, học cách chấp nhận và yêu quý những khoảnh khắc mà cuộc sống mang lại. Những điều xuất hiện trong cuộc đời đều có giá trị riêng của nó. Hãy sống và đừng hối tiếc bạn nhé.
© Phan Thị Lệ Thu – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Thương mình của ngày mai
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hạnh phúc là không... nghĩ nhiều
"Overthinking" là một hội chứng tâm lý suy nghĩ quá mức và có thể dẫn đến trầm cảm. Đôi khi, hạnh phúc của một cuộc hôn nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng khi ta cưới một người… overthinking, nhìn đâu cũng ra lo lắng!
Khi em học cách được yêu thương (Phần 2)
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể tin tưởng vào ai, rằng mình không thể dễ dàng mở lòng. Nhưng ánh mắt của Hoàng, với sự kiên định và chân thành, khiến tất cả những nỗi sợ hãi trong cô dường như tan biến.
Khi em học cách được yêu thương (Phần 1)
Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng, cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào tim cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là những mối quan tâm vặt vãnh. Nó là điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, đủ để cả hai cùng bước tiếp trong cuộc đời này.
Sống chậm tí để thấy đời an yên
"Treat people with kindness" (đối xử với mọi người bằng sự tử tế) và " hãy đối xử với người khác theo cái cách mà bạn muốn được đối xử" là 2 châm ngôn sống mà mình luôn theo đuổi.
Đi đến nơi mình thích, làm những điều mình vui
“Nỗi buồn và sự khổ đau không giết chết được ta. Nhưng bản thân ta sẽ chết dần chết mòn, thậm chí tìm đến điều dại dột vì tự đẩy mình chết chìm trong đau khổ”, chị Hà Thị Hương * (54 tuổi, kinh doanh ngành làm đẹp) chia sẻ.
Kẹo ngọt vị gừng
Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!
Biết nhiều hay là cần biết?
Mỗi con người chỉ có một trí óc và trí óc đó chỉ có một dung lượng giới hạn nhất định, không một người hiểu biết xuất chúng nào lại khẳng định rằng mình đã làm chủ được một nửa kho kiến thức khổng lồ của nhân loại.
Mãi nhớ về cha
Trọn cuộc đời này con mãi nhớ về cha Nhưng ít viết ra vì sợ thành sáo rỗng Hình ảnh cha theo con từ bé bỏng Đến bây giờ ký ức vẫn vẹn nguyên.
Lạc đường
Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.
Một người, hai cuộc sống
Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.