Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện một, hai, ba, bốn cô cóc

2014-08-19 19:45

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù

Tối nào cũng vậy, cơm nước xong xuôi, bà sai thắp ngọn đèn dầu đặt giữa nhà, rồi lên võng nằm kể chuyện đời xưa cho cháu nghe. Chao, bà biết nhiều chuyện cổ tích lắm. Đêm thì bà kể chuyện Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn. Đêm thì bà kể chuyện Nàng Tấm. Đêm nay thì sao nhỉ?

Bà nói:


-Bà kể chuyện Công Chúa Cóc cho nghe nhé.

"Ngày xưa, có ba chàng hoàng tử nọ kén vợ. Chàng thứ nhất bắn một mũi tên và mũi tên rớt ngay chân cô gái mập, con của quan văn. Chàng đành cưới cô mập làm vợ. Chàng thứ hai bắn một mũi tên trúng ngay chân cô gái ốm, con của quan võ. Chàng đành cưới cô ốm làm vợ. Chàng Út bắn một mũi tên thật xa, mũi tên bay tới tận đầm lầy và rớt ngay chân một con Cóc. Cóc ngậm chặt tên không chịu trả, chàng Út đành cưới con Cóc làm vợ..."




Từ trong bóng tối ngoài vườn, từ sau nhà, từ dưới gầm giường, từ kẹt cửa nhảy ra một, hai, ba, bốn... cô Cóc. Bốn cô ngồi thu lu bốn góc, trố mắt, vểnh tai nghe chuyện. Bốn cô nhìn nhau dọ hỏi: con Cóc nào tốt số quá thế, được chàng hoàng tử lấy làm vợ? Cả bốn cô cùng chợt nghĩ rằng đó chính là mình. Thế là, mỗi cô đều sửa lại kiểu ngồi cho duyên dáng để lắng nghe bà cụ kể về chính mình.

"Một hôm nhà vua cho thi nấu ăn. Cô mập và cô ốm mừng khấp khởi vì họ nghĩ Cóc chẳng biết nấu nướng gì..."


Bốn cô Cóc nhìn nhau tức giận. Chà, họ đã ăn thử các món ăn ngon của các cô nấu chưa nhỉ? Món thứ nhất là muỗi xào: chảo phải thật nóng, cho mỡ ruồi vào, phi hành với tỏi thật thơm. Ba chục con muỗi vặt hết chân, thả vô chảo, xào sơ cho tái rồi múc ra dĩa. Rắc tiêu lên.

Món thứ hai là mối cánh kho sệt: ướp năm chục mối cánh với hai chục kiến gió trong vài phút. Sau đó, tất cả cho vào nồi kho sền sệt, để lửa riu riu...

"Nhà vua nếm mâm thức ăn của cô mập: món nào cũng ngọt lịm như chè. Nhà vua nếm mâm thức ăn của cô ốm: món nào cũng chua như giấm. Nhà vua nếm mâm thức ăn của Cóc: chẳng có sơn hào hải vị nào bằng..."


Bốn cô Cóc thích chí cười sung sướng. Một cô nói:

-Có lẽ nhà vua nếm món giun đất chiên của tôi.

Một cô cãi:

-Không phải đâu. Nhà vua nếm món kiến hôi nấu chua với lá giang của tôi.

Hai cô kia cũng định tranh công thì bà đã kể tiếp: "Một hôm, vua lại bảo mỗi công chúa may cho ngài một chiếc áo. Cô mập và cô ốm mừng rỡ. Phen này Cóc sẽ thua vì Cóc đâu biết may vá..."



Bốn cô Cóc nghiến răng tức giận, tưởng có thể cắn đứt ngón chân cái của hai nàng công chúa kia. Dám coi thường Cóc à? May một chiếc áo thì có gì là khó. Này nhé, ngâm vải phơi nắng rồi đo đo cắt cắt. Toàn chuyện vặt cả!

"Nhà vua mặc thử chiếc áo của cô mập may: áo rộng thùng thình, tay áo dài đến gối. Nhà vua mặc thử chiếc áo của cô ốm may: áo chật như bó chả, tay áo ngắn đến cùi chỏ. Nhà vua mặc thử chiếc áo của Cóc may: áo vừa vặn thật đẹp..."

Hi hi... Ha ha... Bốn cô Cóc cười to thích thú, cô nào cũng cảm thấy mình có tài năng tuyệt vời, xứng đáng là một nàng công chúa thật sự. Cả bốn quyết định sáng mai sẽ nhảy ra vườn tìm xem có mũi tên nào tình cờ rơi xuống chân mình không.

"Nhà vua cho thi xem nhan sắc của cô công chúa nào đẹp nhất. Lần này, cô mập và cô ốm mừng rỡ ra mặt. Họ tin chắc phen này Cóc sẽ thua, vì xấu xí như Cóc, ai mà chẳng biết điều này..."

Bốn cô Cóc nhìn nhau tái mặt, nước mắt hoen mi. Phải rồi, da Cóc sần sùi, mắt Cóc lồi to, miệng Cóc rộng kéo dài từ tai này sang tai kia. Dẫu sao con người vẫn đẹp hơn Cóc gấp trăm ngàn lần!

"Cô mập ra mắt nhà vua, dáng cô bước đi phục phịch nặng nề. Cô ốm ra mắt nhà vua, dáng cô bước đi ngoe nguẩy lơn tơn. Mọi người chờ đợi con Cóc xấu xí nhảy ra. Nhưng không, một tiên nữ xinh đẹp xuất hiện. Cô Cóc chính là một công chúa bị phù phép, nay phép thuật đã hết, cô trở lại làm người..."


Đèn tắt, cửa đóng, mọi người đã chìm vào giấc ngủ, riêng bốn cô Cóc vẫn thao thức thâu đêm. Câu chuyện cổ tích cứ ám ảnh họ mãi. Cô nào cũng tự hỏi: có phải nàng công chúa đó chính là mình không? Ai đã phù phép khiến mình trở thành Cóc xấu xí như thế này? Làm sao nhắn với vị hoàng tử nọ đến đây ngỏ lời cầu hôn để xóa bỏ phép thuật, cho mình làm người? Cả bốn cô Cóc lặng lẽ nhảy vào gầm giường, miên man suy nghĩ rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Quá nửa đêm, tiếng sấm ì ầm đánh thức các cô Cóc dậy. Lộp độp... Lộp độp! Rào... Rào...! À, mưa về rồi đấy! Bốn cô Cóc nhảy ra khỏi gầm giường, nhảy ra hàng hiên.

Mưa. Nước chảy cuồn cuộn từ luống khoai này sang luống khoai kia. Nước từ mái tranh kéo xuống thành sợi dài không dứt. Mưa. Nước đọng thành vũng to tướng như ao. Vô vàn ngọn cỏ rung rinh, rung rinh...

Một, hai, ba, bốn... cô Cóc nhảy lũm chũm xuống vũng nước, tha hồ vùng vẫy thỏa thích. Nước mát lạnh quá, thích quá, bốn cô Cóc quên béng chuyện vừa qua.

Tác giả: Nguyễn Thị Bích Nga
Andrew Lang

Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù

Kỹ thuật : Nhím Xù


(...)

Bạn cũng có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
 

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top