Chúng ta hãy sống hết mình như mùa hè rực rỡ
2020-06-05 01:27
Tác giả:
Thảo Thảo
blogradio.vn - Có nhiều lúc thấy mình vô định khi không biết nên đi hay nên ở, nên về đâu hay tới đâu. Nhưng mặc kệ hết đi, vì còn hạ là còn rực rỡ, còn hạ là còn vội vã, còn hạ là còn cả điên cuồng. Tớ mong chúng ta đều cứ sống hết mình như mùa hạ cho đến suốt cuộc đời.
***
Tranh thủ khi còn mùa hè thì cứ chơi cho đã tuổi thơ, vì hè vốn dĩ ngắn ngủi tuy rằng hết sức rực rỡ.
Xuân qua đi trong tiếng mưa nhè nhẹ trong trẻo thuần khiết thì hạ lại vội vã ập đến cùng bao nhiêu nắng vàng chói chang rồi cũng vội vã chợt đi không hề để lại chút dấu tích nào trên nền trời. Ông nhà thơ đã từng chứng kiến đám mây mùa hạ vắt sang thu một nửa năm nào ấy chắc rằng cũng phải yêu thương mùa hạ lắm lắm mới có thể bắt được cái khoảnh khắc hiếm hoi cuối hạ ấy.
Tuổi thơ yêu dấu đọng lại trong tâm trí là những ngày nghỉ hè dài, nhàn nhã vui vẻ nao nức. Chắc chắn rằng đứa trẻ nào cũng đã từng ao ước cho cái ngày nghỉ hè ấy được kéo dài vô tận. Hay cũng có đứa lấn ná chỉ muốn được thêm một hai ngày hè cuối cùng để thực hiện nốt lời hứa với người bạn cùng chơi của ngày hôm qua thôi.

Tớ tò mò tuổi thơ những ngày hè của cậu nơi quê nhà dải đất miền Trung như thế nào vậy? Có con sông tắm mát tuổi thơ không? Có cánh diều bay vi vu theo tiếng sáo vút cao không? Có những đêm sao sáng đầy trời cậu trải chiếu nằm giữa khoảng sân vắt chân lên mà đếm sao hay không? Có một đứa bạn trên thành phố về chơi được cậu dắt đi nghịch đủ trò dại dột mà khi về nhà bị mẹ đánh đòn hay không? Cậu có khi nào bỗng dưng như cảm thấy cả người lặng đi trong một phút giây mà tiếng sấm sét trong đêm mưa bão nhiệt đới dội xuống mái nhà cậu.
Cũng có khi trong chỉ một tích tắc giật mình ấy cậu bỗng như nhìn thấy cả con người cậu những năm tháng chầm chậm trên con đường trưởng thành của đời mình. Mưa, nắng mùa hạ đều dữ dội đến mức ngước lên nhìn cũng làm cậu phải nheo hết mắt lại. Cậu từng tự hứa với lòng mình rằng tính cách cách của cậu sẽ như mùa hạ vậy, phải thật quyết liệt rạch ròi và phải vô cùng rực rỡ đến nỗi người khác không dám nhìn lên. Cậu có từng nghĩ đủ thứ và cũng quên đi đủ thứ, như những kì nghỉ hè cứ đến rồi lại kết thúc của thời đi học mà cậu vốn tưởng là lặp đi lặp lại mãi.
Mùa hè làm tớ động lòng còn mạnh mẽ hơn cả những mùa xuân thu của văn thơ từ xưa tới giờ. Bởi lẽ, hè cho tớ nhiều cái chia li để rồi mà xót xa. Hè mang đến những bước ngoặt lớn lao trong cuộc đời tớ. Hè cũng bắt tớ lựa chọn và dằn vặt tớ không ít khi phải từ bỏ một điều gì đó quá đỗi thân thương với tớ. Tớ không thể không nói rằng tớ không ghét mùa hè được. Thế nhưng giống như tình yêu khi cậu có duyên nợ với một người vậy, càng ghét càng yêu, càng lắm rối ren ngang trái. Đến đây tớ lại tò mò về mối tình của cậu. Người cậu đang yêu giống như mùa nào trong năm?

Tớ kể cậu nghe nhé, lúc trước có một chị khóa trên bọn mình đã từng bắt đầu kể về chuyện tình sâu sắc nhất của chị bằng một câu rất đỗi là văn vẻ “mùa xuân năm ấy”. Với người chị ấy, có lẽ mối tình khắc cốt ghi tâm cùng con người cả đời không thể quên ấy chính là mùa xuân. Chị nói giọng anh cũng thì thầm êm ấm. Hai người từng hẹn ước và cũng đã ra mắt hai gia đình. Những tưởng những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này cũng chỉ có những ngày tháng mật ngọt thanh xuân ấy. Vậy mà, buồn thay khi mọi thứ cũng cứ dần tàn lụi như những bông hoa bắt đầu rụng cánh. Cuối cùng hai người đã không đến được với nhau, họ chia tay nhau vào một ngày cuối xuân trời nắng tươi. Ôi! Sao tự nhiên tớ lại nhắc đến chuyện tình yêu rồi thế.
Hôm nay ngoài trời nắng và nóng khủng khiếp, được trốn trong điều hòa mà nhìn ra ngoài trời qua ô cửa kính văn phòng làm việc từ một tòa nhà cao tầng nào đó thì tuyệt vời rồi. Nắng vàng như rót mật ong xuống cả một thành phố. Bầu trời bên trên xanh văn vắt một màu rộng lượng vô tư. Mây trắng từng vầng nhẹ nhàng thong dong nửa đi nửa như đứng nguyên trêu chọc. Giữa khoảng trời đất vào độ gay gắt nhất chính là lúc giữa trưa.
Cậu cũng thấy đâu đó mình đang lang thang giữa cả hai tầng trời, đất. Tụi mình đều như thế trong mùa hạ này cậu à. Chúng ta đều là nắng đều mang trong mình lửa nhiệt huyết muốn chiếu xuyên qua mọi vật, muốn đốt cháy chính bản thân mình. Và chúng ta đều đang lơ lửng giữa cả hai tầng trời, đất. Có nhiều lúc thấy mình vô định khi không biết nên đi hay nên ở, nên về đâu hay tới đâu. Nhưng mặc kệ hết đi, vì còn hạ là còn rực rỡ, còn hạ là còn vội vã, còn hạ là còn cả điên cuồng. Tớ mong chúng ta đều cứ sống hết mình như mùa hạ cho đến suốt cuộc đời. Tớ cũng mong gặp lại cậu vào một ngày mùa hạ không xa.
Gửi đến cậu – mùa hạ của tớ.
Từ miền đất của nắng.
© Thảo Thảo – blogradio.vn
Xem thêm Blog Radio.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.










