Chúng ta hãy sống hết mình như mùa hè rực rỡ
2020-06-05 01:27
Tác giả:
Thảo Thảo
blogradio.vn - Có nhiều lúc thấy mình vô định khi không biết nên đi hay nên ở, nên về đâu hay tới đâu. Nhưng mặc kệ hết đi, vì còn hạ là còn rực rỡ, còn hạ là còn vội vã, còn hạ là còn cả điên cuồng. Tớ mong chúng ta đều cứ sống hết mình như mùa hạ cho đến suốt cuộc đời.
***
Tranh thủ khi còn mùa hè thì cứ chơi cho đã tuổi thơ, vì hè vốn dĩ ngắn ngủi tuy rằng hết sức rực rỡ.
Xuân qua đi trong tiếng mưa nhè nhẹ trong trẻo thuần khiết thì hạ lại vội vã ập đến cùng bao nhiêu nắng vàng chói chang rồi cũng vội vã chợt đi không hề để lại chút dấu tích nào trên nền trời. Ông nhà thơ đã từng chứng kiến đám mây mùa hạ vắt sang thu một nửa năm nào ấy chắc rằng cũng phải yêu thương mùa hạ lắm lắm mới có thể bắt được cái khoảnh khắc hiếm hoi cuối hạ ấy.
Tuổi thơ yêu dấu đọng lại trong tâm trí là những ngày nghỉ hè dài, nhàn nhã vui vẻ nao nức. Chắc chắn rằng đứa trẻ nào cũng đã từng ao ước cho cái ngày nghỉ hè ấy được kéo dài vô tận. Hay cũng có đứa lấn ná chỉ muốn được thêm một hai ngày hè cuối cùng để thực hiện nốt lời hứa với người bạn cùng chơi của ngày hôm qua thôi.
Tớ tò mò tuổi thơ những ngày hè của cậu nơi quê nhà dải đất miền Trung như thế nào vậy? Có con sông tắm mát tuổi thơ không? Có cánh diều bay vi vu theo tiếng sáo vút cao không? Có những đêm sao sáng đầy trời cậu trải chiếu nằm giữa khoảng sân vắt chân lên mà đếm sao hay không? Có một đứa bạn trên thành phố về chơi được cậu dắt đi nghịch đủ trò dại dột mà khi về nhà bị mẹ đánh đòn hay không? Cậu có khi nào bỗng dưng như cảm thấy cả người lặng đi trong một phút giây mà tiếng sấm sét trong đêm mưa bão nhiệt đới dội xuống mái nhà cậu.
Cũng có khi trong chỉ một tích tắc giật mình ấy cậu bỗng như nhìn thấy cả con người cậu những năm tháng chầm chậm trên con đường trưởng thành của đời mình. Mưa, nắng mùa hạ đều dữ dội đến mức ngước lên nhìn cũng làm cậu phải nheo hết mắt lại. Cậu từng tự hứa với lòng mình rằng tính cách cách của cậu sẽ như mùa hạ vậy, phải thật quyết liệt rạch ròi và phải vô cùng rực rỡ đến nỗi người khác không dám nhìn lên. Cậu có từng nghĩ đủ thứ và cũng quên đi đủ thứ, như những kì nghỉ hè cứ đến rồi lại kết thúc của thời đi học mà cậu vốn tưởng là lặp đi lặp lại mãi.
Mùa hè làm tớ động lòng còn mạnh mẽ hơn cả những mùa xuân thu của văn thơ từ xưa tới giờ. Bởi lẽ, hè cho tớ nhiều cái chia li để rồi mà xót xa. Hè mang đến những bước ngoặt lớn lao trong cuộc đời tớ. Hè cũng bắt tớ lựa chọn và dằn vặt tớ không ít khi phải từ bỏ một điều gì đó quá đỗi thân thương với tớ. Tớ không thể không nói rằng tớ không ghét mùa hè được. Thế nhưng giống như tình yêu khi cậu có duyên nợ với một người vậy, càng ghét càng yêu, càng lắm rối ren ngang trái. Đến đây tớ lại tò mò về mối tình của cậu. Người cậu đang yêu giống như mùa nào trong năm?
Tớ kể cậu nghe nhé, lúc trước có một chị khóa trên bọn mình đã từng bắt đầu kể về chuyện tình sâu sắc nhất của chị bằng một câu rất đỗi là văn vẻ “mùa xuân năm ấy”. Với người chị ấy, có lẽ mối tình khắc cốt ghi tâm cùng con người cả đời không thể quên ấy chính là mùa xuân. Chị nói giọng anh cũng thì thầm êm ấm. Hai người từng hẹn ước và cũng đã ra mắt hai gia đình. Những tưởng những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này cũng chỉ có những ngày tháng mật ngọt thanh xuân ấy. Vậy mà, buồn thay khi mọi thứ cũng cứ dần tàn lụi như những bông hoa bắt đầu rụng cánh. Cuối cùng hai người đã không đến được với nhau, họ chia tay nhau vào một ngày cuối xuân trời nắng tươi. Ôi! Sao tự nhiên tớ lại nhắc đến chuyện tình yêu rồi thế.
Hôm nay ngoài trời nắng và nóng khủng khiếp, được trốn trong điều hòa mà nhìn ra ngoài trời qua ô cửa kính văn phòng làm việc từ một tòa nhà cao tầng nào đó thì tuyệt vời rồi. Nắng vàng như rót mật ong xuống cả một thành phố. Bầu trời bên trên xanh văn vắt một màu rộng lượng vô tư. Mây trắng từng vầng nhẹ nhàng thong dong nửa đi nửa như đứng nguyên trêu chọc. Giữa khoảng trời đất vào độ gay gắt nhất chính là lúc giữa trưa.
Cậu cũng thấy đâu đó mình đang lang thang giữa cả hai tầng trời, đất. Tụi mình đều như thế trong mùa hạ này cậu à. Chúng ta đều là nắng đều mang trong mình lửa nhiệt huyết muốn chiếu xuyên qua mọi vật, muốn đốt cháy chính bản thân mình. Và chúng ta đều đang lơ lửng giữa cả hai tầng trời, đất. Có nhiều lúc thấy mình vô định khi không biết nên đi hay nên ở, nên về đâu hay tới đâu. Nhưng mặc kệ hết đi, vì còn hạ là còn rực rỡ, còn hạ là còn vội vã, còn hạ là còn cả điên cuồng. Tớ mong chúng ta đều cứ sống hết mình như mùa hạ cho đến suốt cuộc đời. Tớ cũng mong gặp lại cậu vào một ngày mùa hạ không xa.
Gửi đến cậu – mùa hạ của tớ.
Từ miền đất của nắng.
© Thảo Thảo – blogradio.vn
Xem thêm Blog Radio.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.