Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân ấy chúng ta có cùng chung ước mơ

2020-07-07 01:28

Tác giả: Thảo Thảo


blogradio.vn - Cùng nhau nỗ lực, cùng nhau nếm trải và cùng nhau đi qua mùa hè đầy những câu chuyện. Nhưng đó đã là câu chuyện mà những ai đã bước qua thời đại học như bọn mình đều hiểu, nó đã được gọi tên bằng thanh xuân. Thanh xuân của bọn mình đã được viết bằng rất nhiều mơ ước.

***

Vì có đứa bạn chợt nhắc nhớ đến ngày kỉ niệm ba năm ra trường nên thành ra khối đứa bạn khác lại chợt bâng khuâng, chợt buồn. Bâng khuâng một nỗi nhớ mang tên thời sinh viên. Buồn một nỗi buồn chẳng biết gọi tên là gì nữa.

Giờ này còn ai đang nhớ lại cảnh chúng mình cùng nhận bằng tốt nghiệp và cũng là ngày cuối cùng bọn mình đông đủ bên nhau. Ngày ấy trời xanh, nắng vàng và cây muồng hoàng yến thi nhau như những chiếc đèn chùm pha lê đắt tiền lấp lánh.

Thanh xuân đẹp nhất là những tháng ngày chúng ta được cùng bên nhau, được cùng sống và phấn đấu cùng vì một mục tiêu, cùng có chung một lý tưởng và đều mang trong mình một trái tim thuần khiết trong sáng nhất.

thanhxuan1

Giờ này ai đó mang tâm hồn đa cảm năm nào có còn khóc nhòe mắt khi nhìn lại bức ảnh chúng ta năm ấy đã cười và vô cùng rạng rỡ không? Có ai còn đang triết lý rằng ngày hôm nay sớm đã đoán biết trước và vì vậy chẳng có gì đáng nói cả. Có ai còn nhớ căn phòng kí túc hè năm ấy chúng ta vẫn cười mà đùa nhau rằng đó chính là cái lò luyện tiên đan chứ chẳng phải một căn phòng bình thường. Có ai còn nhớ buổi sáng bốn giờ ba mươi cùng nhau thức giấc gói vội ít cơm trưa cho nhau mang đi. Và có ai nhớ đường Láng với tiếng chim trong trẻo mỗi buổi sớm chúng mình từng đạp xe qua những hàng cây cổ thụ.

Lúc ấy bọn mình chỉ cùng nhau đạp xe vào thanh xuân thôi nhỉ. Cậu còn nhớ tớ từng thích hát bài ca “Vào hạ” mỗi lần cùng nhau đạp xe về kí túc lúc buổi chiều, khi đó ngoài phố còn đang như thiêu đốt bởi cái nóng kỉ lục của những ngày nóng cao điểm. Ấy thế mà thế giới dường như chia làm hai khi chúng mình cùng bước chân vào đến khuôn viên trường.

thanhxuan2

Những ngày đó đứa nào cũng bảo nhau trường mình đúng là ốc đảo giữa lòng sa mạc. Chẳng nơi đâu cây cối mát lịm bằng trường mình. Chẳng nơi đâu có thể ngồi dưới bóng cây lộc vừng trải khắp cả một con đường. Hình ảnh người nào đó nhàn nhã đọc sách rồi mơ màng nơi con đường lãng mạn, tưởng như không dễ thấy ở bất cứ đâu vào một ngày hè nắng nóng. Còn nhớ cả bóng áo trắng những sĩ tử đi thi năm đó nữa, nhớ cả khuôn mặt lo lắng đợi chờ của những bậc phụ huynh. Lúc đó bọn mình cũng chỉ thoang thoáng nhớ lại bản thân của năm tháng đi thi rồi cũng mỉm cười nói với các em “Chẳng mấy nữa sẽ được biết thế nào là đời sinh viên”.

Năm ấy bọn mình còn cùng nhìn nhau không nói gì khi cầm những tờ tiền lương làm thêm ướt đẫm mồ hôi và có cả những chua cay trong đó nữa. Rồi lại cùng nhau cười tươi khi lần đầu tiên trèo cổng vào sân vận động buổi tối để mà mạnh dạn uống những lon bia đầu đời, nằm dài ngắm nhìn bầu trời đêm trên cùng một thành phố.

thanhxuan3

Cùng nhau nỗ lực, cùng nhau nếm trải và cùng nhau đi qua một mùa hè đầy những câu chuyện. Nhưng đó đã là câu chuyện mà những ai đã bước qua thời đại học như bọn mình đều hiểu, nó đã được tên bằng thanh xuân. Thanh xuân của bọn mình đã được viết bằng rất nhiều mơ ước.

Ngày ấy, bọn mình có thật nhiều chuyện để nói với nhau, có khi đến hai giờ sáng vẫn còn đang kể say sưa một chuyện gì đó. Có ai còn nhớ ai đã ngủ giữa chừng mỗi khi ai đó kể chuyện? Có ai còn nhớ ai đã khóc thầm ướt gối khi đêm về nhớ nhà thương mẹ một mình và hai đứa em còn nhỏ? Có ai còn nhớ mối tình đầu tiên đã làm ai nửa đêm còn đọc thơ Xuân Diệu? Ai còn nhớ cơn bão nhiệt đới năm ấy làm rụng không ít trái xoài chín trên cây xuống trước sân nhà hiệu bộ. Và tối hôm ấy bọn mình đã không phải đi ném dép trộm xoài nữa. Ôi! Nhớ lắm.

thanhxuan4

Giờ này chúng ta của năm tháng ấy đã trở thành ba mẹ của một hoặc hai đứa con, đã có cho mình một mái ấm. Giờ này chúng ta còn ai vẫn đang chênh vênh tưởng rằng mình còn trẻ nên còn muốn đi đó đi đây. Giờ này chúng ta còn ai vẫn đang trụ lại thành phố để tiếp tục theo đuổi giấc mơ của mình. Và giờ chắc có ai đó cũng đã lựa chọn về quê để cho mình một hướng đi khác.

Cho tất cả những ai đã ổn định, đã đạt được điều mình mong muốn và cho tất cả những ai còn đang đi tìm con đường của riêng mình hãy thật mạnh mẽ.

Gửi cho tất cả chúng ta những kỉ niệm êm đẹp của quá khứ. Gửi cho chúng ta những gì nguyên sơ ban đầu nhất.

Và gửi cho tất cả chúng ta của ngày ấy sự kiên cường, để cùng nhau tiếp tục cố gắng theo những cách khác nhau. Hãy tiếp tục sống, tiếp tục ước mơ những ngày thanh xuân mà bọn mình đều ước mơ sẽ thành sự thật.

© Thảo Thảo – blogradio.vn

Xem thêm: Buông bỏ không đau níu giữ mới đau

 

Thảo Thảo

muốn mình có một cuộc sống , cuộc đời như một bà rùa

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top