Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Chúc bạn ngày mới tốt hơn ngày hôm qua

2022-10-27 01:25

Tác giả: Bùi Ngọc Anh (Win)


blogradio.vn - Hôm nay, Hà Nội đón những cơn mưa rào cuốn bay những cái nóng oi ả của những ngày hè cuối cùng trong năm. Những điều tôi viết ở đây không chỉ là động viên các bạn đọc mà còn là động viên cả chính tôi “Chúc bạn ngày mới tốt hơn ngày hôm qua”.

***

Ngày sinh nhật của mọi người như thế nào. Nếu như bây giờ mọi người đọc được những dòng này thì nhớ chúc mừng sinh nhật tôi nhé, hôm nay là sinh nhật tôi. Cách đây vài năm khi tôi biết mình bị trầm cảm, tôi đã từng một mình trang điểm xinh đẹp, mua bánh sinh nhật, vào một nhà hàng tự chúc bản thân sinh nhật vui vẻ trong những giọt nước mắt. Đó có lẽ là sinh nhật ấn tượng nhất mà tôi không thể quên trong cuộc đời mình.

“Trầm cảm” tôi không biết nên gọi nó là hội chứng hay là căn bệnh nữa. Không biết phải nói như thế nào nhưng khi mắc phải nó bản thân tôi cảm thấy cực kỳ ngột ngạt trong chiếc hộp vô hình mà không thể thoát ra, nó cứ níu lấy tôi, như chú ong chăm chỉ đi tìm mật. Khiến tôi không còn hứng thú với thứ gì cả, sống trong trạng thái tiêu cực hết ngày này qua tháng khác mà không biết phải chia sẻ với ai và nói như thế nào, chính tôi cũng không biết phải miêu tả về nó như thế nào nữa. 

Với một người sống xa gia đình và xa bạn bè, không người thân, họ hàng thân thích bên cạnh. Tôi phải làm mọi thứ một mình trong khoảng thời gian rất dài.

Không biết từ bao giờ tôi chỉ muốn ở một mình trong bóng tối, luôn luôn hành hạ bản thân, rạch dao vào cổ tay hay tự thắt dây vào cổ; vì chỉ những lúc như vậy, khi nỗi đau hằn lên da thịt thì tôi cảm thấy nhẹ nhõm và vơi đi nỗi buồn cùng với sự độc hại bủa vây đến lạ. Thời gian đó, tôi đã giấu gia đình tìm gặp bác sĩ để điều trị, khi gặp bác sĩ tôi cũng đã biết điều gì đang xảy ra. Dù có muốn dối lòng đi nữa thì sự thật là tôi đã bị trầm cảm.

Cầm đơn thuốc được kê đơn trên tay, trong đầu tôi hiện lên dòng suy nghĩ: “Tại sao lại là tôi, một người được mọi người đánh giá là cô gái mạnh mẽ, quyết đoán lại mắc bệnh trầm cảm, thật nực cười, rồi giờ đây khi biết chuyện thì mọi người sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nào đây? Liệu sẽ chê bai, trách cứ hay cười vào mặt tôi không?”. Bằng ý nghĩ len lỏi ít ỏi lúc đó. Tôi muốn phản kháng, muốn chiến thắng căn bệnh tôi đang mắc phải mang tên trầm cảm này.

co-ay-roi

Tôi bắt đầu cố gắng uống thuốc theo kê đơn của bác sĩ và thăm khám thường xuyên. Tuy nhiên, sau vài tháng điều trị tôi đã có nhiều tác dụng phụ. Tôi bị phụ thuộc vào thuốc nhiều hơn, mỗi lần đi khám lại thì thuốc mỗi lần mỗi tăng thêm. Không biết có ai từng như tôi hay không? Rằng khi uống thuốc, tôi ngủ nhiều hơn bình thường, ăn cũng nhiều hơn, cân nặng cũng tăng lên. Trong vô thức, tôi cứ nghĩ tôi đã khỏi.

Nhưng đời không như mơ và tình cũng không như thơ, điều gì đến rồi sẽ đến. Những cơn nhức đầu xuất hiện ngày càng nhiều, và những nỗi ám ảnh trước đây càng ngày hiện lên một rõ ràng với tần xuất ngày càng nhiều. Tôi thấy bản thân như lạc trong hố đen của vũ trụ mà tôi không biết thoát ra như thế nào. Đó cũng là thời điểm tôi tốt nghiệp đại học, với hy vọng thoát khỏi những ám ảnh nơi đây đem lại, tôi quyết định rời xa nơi này ra Hà Nội làm việc.

Mùa hè tháng 7 năm ấy, tôi ra Hà Nội không người thân bạn bè, một mình lang thang tìm nhà trọ giữa thời tiết oi ả của Hà Nội, rồi tất tả nộp hồ sơ xin việc, vì nếu không có việc làm thì đừng nói là thuốc uống ngay cả cơm ăn chắc tôi cũng không thể kiếm nổi. 

Tôi vẫn giữ kín bệnh tình của tôi với bố mẹ cho đến ngày hôm nay, vì tôi thương bố mẹ. Nhà tôi ở vùng nông thôn nghèo khi mà bố mẹ tôi thức giấc lúc 2 giờ sáng bán vài cây rau để vất vả mưu sinh với hy vọng cho con cái có được cuộc sống tốt hơn, cho tôi học đại học với giấc mơ đổi đời, nên bản thân tôi không muốn bố mẹ phải phiền lòng vì tôi nữa, sau bao nhiêu năm thì họ xứng đáng có được cuộc sống hạnh phúc, bình an, vô lo vô nghĩ.

Không lâu sau đó, tôi  được nhận vào làm văn phòng cho một công ty với mức lương vô cùng ít ỏi, không đủ tiền đóng nhà trọ và mua thuốc. Thời điểm đó ban ngày vừa làm ở công ty tối lại làm ở một quán cà phê nhưng tôi vẫn không đủ chi tiêu cơ bản tại Hà Nội. Tôi đã làm bạn với cháo gói và mì tôm đến gần cả năm trời. Lúc đó tôi tự hỏi Hà Nội rộng lớn đến vậy mà lại không có chỗ cho tôi dung thân hay sao? Cuối cùng tôi cũng không trụ được và xin nghỉ việc sau hơn một năm cống hiến với mức lương năm 2020 của tôi là 4 triệu đồng, mức lương còn thấp hơn mức lương tối thiểu vùng của Hà Nội khi đó.

Nghỉ việc tại công ty cũ, tôi lại tiếp tục xin làm việc tại một công ty khác có mức thu nhập cao hơn là 7 triệu đồng, không may sức khỏe của tôi gặp vấn đề, tôi bị đau đầu và quên nhiều hơn; Thậm chí có thời điểm tôi không nhớ được mình đã ăn cơm hay chưa. Chính tôi cũng ngạc nhiên khi sức khỏe của tôi có chuyển biến tệ đến vậy. 

se-den-luc-phai-chap-nhan-co-nhung-nguoi-chi-co-the-giu-trong-tim

Tôi quyết định đi khám. Bác sĩ có nói rằng do lạm dụng thuốc trầm cảm nên nó đã ảnh hưởng tới sức khỏe của tôi, tôi bị thiếu máu khá nghiêm trọng. Ở thời điểm đó do không có tiền nên tôi đã không điều trị theo lời khuyên của bác sĩ, tôi về nhà và tự mua giảm đau để uống. Sau một thời gian, dù có uống giảm đau nhưng đầu của tôi vẫn đau không có dấu hiệu giảm đau như những lần đầu tôi uống. 

Lần này, tôi đã phải nhập viện khi cơ thể đã bị kháng thuốc giảm đau. Mặc dù vậy, tôi vẫn dấu gia đình để tự lo cho bản thân, ở trong viện tự chống chọi với căn bệnh, số tiền tôi tích góp cũng ra đi theo. Sau khi rời viện tôi tụt tận 13 cân và tiếp tục đi làm sau thời gian nghỉ dài tại công ty, khi biết chuyện của tôi thay vì được hỏi thăm thì toàn bộ công ty mọi người đã công kích tôi, tôi đã bị tổn thương khi nghe họ nói rằng trầm cảm là do bản thân tôi không cố gắng, không thoát ra khỏi nó, vì ai cũng có nỗi khổ riêng không chỉ riêng một mình tôi.

Đêm đó, ngồi trên tầng thượng của một tòa nhà, cầm điện thoại trên tay không biết nên gọi cho ai vì tôi sợ cảm giác bị chỉ trích như ở trên công ty hồi sáng mà không phản kháng được lời nào. Tôi muốn giải thích với mọi người “Không ai sinh ra muốn sống một mình, chịu đựng nỗi đau một mình, khóc một mình. Không ai muốn sống như thế cả, tại sao lại đối xử với tôi như vậy, những lời nói như xát muối vào lòng tôi, bản thân tôi đã phải cố gắng rất nhiều rồi”. 

Những ai từng đi viện một mình như tôi chắc sẽ hiểu cảm giác từng liều thuốc, từng mũi kim truyền vào người, khi chỉ có một mình là như thế nào, rồi cảm giác lúc truyền thuốc không có ai trông truyền trong khi tôi vô tình thiếp đi, hiện hữu lại trong tôi. Thay vì thuốc truyền vào người thì máu của tôi đã truyền ngược lên ống thuốc truyền, đau đến mức tôi không thể khóc, tôi chỉ có thể an ủi bản thân “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, không sao đâu, không sao đâu”. Hồi tưởng lại thời gian đó, có lúc tôi bị sợ ánh sáng đến mức luôn chìm đắm trong bóng tối, dù vấp ngã đến tím người cũng không bật đèn. Đứng trên tòa nhà khi đó tôi đã nghĩ “Có quyết định nào giúp mình nhẹ lòng hơn”.

May thay, không biết bằng năng lượng đặc biệt nào một người bạn thân của tôi đã nhắn tin cho tôi, tôi đã hỏi “Nếu như tao quên mày thì mày sẽ làm thế nào?”

Người bạn đó đáp “Thì mình sẽ làm quen lại từ đầu. Sống với nhau mới khó còn chết thì dễ lắm”.

that-ra-con-gai-so-dieu-gi-nhat-khi-yeu-1024x674

Tôi không phải là người theo chủ nghĩa duy tâm, nhưng sau đêm đó, không biết có phải phép nhiệm màu thần kỳ nào đó đã đến bên tôi hay không. Tôi quyết định xin nghỉ việc, giảm bớt lượng thuốc theo tuần, cố gắng bật đèn. Chạy bộ dù chỉ vài phút mỗi ngày. Sau gần một năm, tôi đã thấy sự thuyên giảm về căn bệnh của chính mình.

Tôi bắt đầu viết nhật ký, đọc sách và tập tành viết sách với hy vọng một ngày nào đó tôi có thể xuất bản một cuốn sách của chính mình. Dù vẫn ở một mình, nhưng dần dần tôi đã biết chia sẻ hơn với bạn bè và những người xung quanh, bắt đầu tập ngồi thiền và học xem tarot với hy vọng có thể chữa lành cho bản thân và những người khác, đưa ra lời khuyên cho mọi người khi cần. Tôi muốn lan tỏa tới bạn đọc những điều tích cực “Dù cuộc sống của các bạn có bế tắc như thế nào đi chăng nữa chỉ cần còn sinh mạng thì mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết bằng cách này hay cách khác, nên các bạn hãy cứ việc yêu đời rồi đời khác tự yêu mình”

Hôm nay, Hà Nội đón những cơn mưa rào cuốn bay những cái nóng oi ả của những ngày hè cuối cùng trong năm. Những điều tôi viết ở đây không chỉ là động viên các bạn đọc mà còn là động viên cả chính tôi “Chúc bạn ngày mới tốt hơn ngày hôm qua”.

© Bùi Ngọc Anh (Win) - blogradio.vn

Xem thêm: Như mùa xuân và cánh én, chúng ta rồi sẽ phải xa nhau

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Bùi Ngọc Anh (Win)

Nếu bạn dã quen với bão tại sao phải rùng mình vì mưa phùn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

back to top