Chỉ cần anh nói sẽ về thì em sẽ đợi!
2017-11-30 01:30
Tác giả:

Có phải mùa đông làm cho con người ta yếu đuối và nhạy cảm hơn. Mùa đông năm ấy, cái lạnh đầu mùa đến bất chợt cùng với những cảm xúc bất ngờ khiến em không thể kiểm soát nổi. Chuyến đi Sóc Sơn được cả nhóm quyết định đi trong một buổi gặp mặt. Thời tiết có báo lạnh nhưng ngày đi trời nắng chói chang nên em cũng chủ quan không chuẩn bị gì nhiều đồ ấm. Không biết duyên trời định hay do người sắp đặt mà anh với em ngẫu nhiên thành một cặp. Sẽ chẳng thể có chuyện gì nếu như trời không lạnh anh nhỉ. Tối hôm đó anh say, em đã thật sự lo lắng vì trời lạnh, anh phải lái xe. Trời lạnh khiến bàn tay em cóng lại và tê tái, gió rít từng cơn thấm vào da thịt. Chẳng kịp suy nghĩ gì, bất chấp tất cả em đặt tay và túi áo anh và ôm anh, một cái ôm nhẹ nhàng, đơn giản là mình sưởi ấm cho nhau và có lẽ cũng là trách nhiệm của những người ngồi sau xe ai đó giữa đêm đông. Bất giác anh cũng cho tay vào túi và nắm lấy tay em. Em chỉ biết im lặng không dám nói điều gì vì em nghĩ lúc ấy anh say và không thể kiểm soát, nhưng trong nồng ngực, trái tim em đang thổn thức, xuyến xao. Chắc anh không cảm nhận được đâu nhỉ?
Rồi ngày mình trở về Hà Nội, em có thói quen rất xấu là hễ ngồi sau xe máy đường dài là em buồn ngủ. Em nói em sẽ ngủ và khi về tới cầu Nhật Tân hãy gọi em dậy, vì em thích cảm giác đi qua cầu. Anh nhẹ nhàng thủ thỉ “Em ngủ đi, tới nơi anh sẽ gọi”. Thế rồi em lại ôm anh và ngủ suốt dọc đường. Đáp lại anh nắm lấy tay em và lái xe trong im lặng. Cả hai đứa không nói gì với nhau suốt chặng đường dài. Không phải vì em ngủ quên hay vì anh bận lái xe, mà thực ra lúc đó cảm xúc trong em đang không định hình được và trái tim em cũng đang loạn nhịp.
Tối hôm đó về nhà vì mệt quá mà em lăn ra ngủ tới sáng hôm sau. Khi tỉnh dậy mở Facebook thấy có rất nhiều thông báo, nhấp vào xem em mới biết anh đã viết lên tường nhà em “Ngủ đi nhé những yêu thương khờ dại” và theo đó là vô số những comment của bạn bè. Em cũng không hiểu cảm xúc lúc đó trong em thế nào mà em vội vàng xóa những dòng status ấy mà không nói một lời với anh.
Kể từ sau hôm đó, mọi người hay gán ghép em với anh. Anh và em, có những lúc như người dưng, nhưng lại có những lúc như người đặc biệt, như thể đang yêu nhau vậy. Chúng ta đặc biệt cũng một phần là do bị mọi người gán ghép nhiều mà chẳng ai phủ nhận. Mình không phủ nhận, cũng không thừa nhận mà cứ nhẹ nhàng quan tâm nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ngày anh bảo vệ đồ án tốt nghiệp, cả nhóm sang tận trường để chúc mừng anh. Em không dám tặng hoa cho anh, bởi sợ đối diện với ánh mắt của anh trái tim em lại thổn thức. Dường như anh cũng hiểu được điều đó nên anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai em cười nhẹ nhàng và nói “cảm ơn em”.
Rồi cái ngày em vào Đà Nẵng chơi một mình. Anh hứa hẹn rồi anh không đến. Anh có biết em buồn và hụt hẫng thế nào không.
Thế rồi một ngày anh báo tin anh đi làm ở tận Nha Trang. Em vui vì anh tìm được công việc yêu thích nhưng cũng buồn vì sắp phải xa anh. Ngày anh chuẩn bị đi, cả team hẹn hò ăn uống chia tay. Hôm đó, em đã uống rất nhiều và rồi em lại khóc như thường lệ. Em say đến khóc không phải vì đó là bản năng mà luôn có lý do cả. Vui quá người ta cũng có thể cười ra nước mắt, buồn không nói được thành lời thì nước mắt cũng có thể tuôn.
Ngày tiễn anh vào Nha Trang, nhìn theo bóng lưng anh bước vội lên tàu, nước mắt em lại chảy ra lúc nào không hay. Em vội quay lưng đi vì không muốn anh nhìn thấy em khóc. Bước ra khỏi ga mà lòng em trống rỗng, cảm giác như vừa đánh rơi mất một thứ gì đó quan trọng.
Thời gian trôi qua, em vẫn không biết mình là gì của nhau. Nếu như yêu nhau, có lẽ mình sẽ không để lạc mất nhau tới tận bây giờ. Em không biết anh sợ điều gì? Anh nói công việc của anh là ở các công trình, nay đây mai đó, sợ người yêu anh sẽ phải chịu khổ vì thường xuyên phải đợi chờ và lo lắng. Anh sợ khoảng cách địa lý và thời gian, còn em thì sợ khoảng cách giữa hai trái tim anh à.
Còn khoảng cách địa lý và thời gian, nói nó không quan trọng thì cũng không hẳn, nhưng nếu hai trái tim mình cùng nhịp đập, hai tâm hồn mình cùng hòa quyện thì khoảng cách đó đâu có thể ngăn cách được đúng không anh? Chỉ cần anh nói anh sẽ về thì em sẽ đợi! Mình sẽ yêu nhau bình yên vậy thôi!
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.