Em chẳng còn trẻ để chờ đợi anh đâu
2017-07-24 01:27
Tác giả:
Những vạt nắng màu vàng đỏng đảnh trải lên dải thường xuân trước nhà bầu không gian vừa cổ kính lại vừa dung dị. Từ khi tôi và Hoàng chuyển sang thì dải thường xuân xanh mướt và mát rượi đã ở đó. Con đường dẫn vào chỗ tôi đang đứng khá tịch mịch bởi xung quanh chỉ có vài ba căn hộ nằm cách xa nhau. Những cánh hoa bằng lăng màu tím dọc hai bên vẫn lác đác rơi vào mùa hè, thi thoảng gió thổi qua làm cánh hoa bay lả tả khắp nơi. Tôi thường đi bộ trên con đường này vào buổi chiều chập choạng và đứng ở góc cuối cùng, nơi rẽ ra đường chính để đợi anh. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có lúc chúng tôi cũng rẽ sang hai hướng và lạc nhau như vậy.
Mấy bộ quần áo, sách vở và đồ dùng suốt mấy năm qua được sắp xếp gọn gàng trong vali. Tôi muốn trả lại anh, và cả cho tôi một cuộc sống hoàn toàn không vương vấn hình bóng của người kia. Đây là nơi lần đầu tiên khi Hoàng ôm chầm lấy tôi và bảo: “anh đã thực hiện được mơ ước thứ nhất của mình rồi”. Anh như đứa bé khi khoe về căn nhà được sơn màu trắng nằm ở ngoại ô thành phố, ban công được trồng đầy hoa và chiếc xích đu đặt dưới cây hoa hòe, nơi anh có thể nhấm nháp cà phê và đọc sách buổi sáng. Tôi nhìn thấy trong đôi mắt màu hổ phách lấp lánh niềm hăng say và đam mê cháy bỏng. Hoàng không thuộc về tôi, anh thuộc về những ước mơ cao vợi và những chuyến phiêu lưu biền biệt. Tôi từng yêu anh như yêu một cánh chim tự do giữa bầu trời. Mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra cuộc đời là một cuộc chơi rong ruổi mà Hoàng chưa từng có ý định chọn tôi là điểm dừng chân cuối cùng.
Tôi biết yêu anh sẽ mệt mỏi và cô đơn, phải nhẫn nại và bao dung. Thế nhưng tôi không một lần nào nghĩ sẽ buông tay như thế này. Có tiếng gió thổi xào xạc làm nhánh cây va đập vào cửa sổ, tôi nhìn ra không gian bên ngoài qua ô cửa ấy. Căn nhà được Hoàng sử dụng nhiều kính để tạo cảm giác rộng rãi và đón ánh sáng tối đa. Những ngày đẹp trời với mây trắng, nắng cao sẽ rất dễ chịu. Tuy nhiên khi trời bắt đầu chuyển sang trưa thì tôi thường phải kéo rèm để che bớt ánh nắng gắt gỏng rọi vào. Nếu thời tiết xấu hơn một chút, mưa giông hoặc có sấm chớp thì không khí thật buồn tẻ, thậm chí là ảm đạm. Tôi ghét cảm giác một mình chống chọi vào những ngày như thế. Thông thường tôi sẽ nhấc điện thoại gọi anh để biết mình vẫn còn ai đó bên cạnh, Hoàng sẽ hỏi tôi đang làm gì, cứ khóa cửa lại và ngồi đọc sách, vài hôm nữa anh về. Thi thoảng điện thoại rung lên một hồi chuông vô cảm, dài và rồi im bặt.
Tôi đặt chìa khóa lên bàn. Những tấm ảnh chụp chung của chúng tôi đã gỡ xuống và căn nhà đã trở lại vẻ nguyên sơ của nó. Hoàng bảo đưa tôi ra sân bay nhưng tôi nghĩ sẽ không đợi đến lúc đó. Tôi đứng dậy và bước ra ngoài. Lần cuối, có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi trở về và đứng ở nơi này, dưới những dây thường xuân xanh mướt và giàn hoa có đủ màu sắc rực rỡ. Có tiếng bước chân và cánh cổng màu trắng khẽ mở. Anh mệt mỏi nhìn tôi.
- Ở lại đi. – Hoàng áp hai bàn tay tôi vào má anh. Gò má với nước da rám nắng, gầy gò còn lấm tấm bụi đường làm đau tôi, hoặc vì vô tình anh xiết quá mạnh.
- Anh nghỉ ngơi đi, em đón taxi ở đầu đường cũng nhanh thôi.
Anh nâng gương mặt tôi lên sát mặt anh, hơi thở đàn ông thân thuộc khiến tôi choáng ngợp.
- Đợi anh thêm vài tháng nữa thôi.
Tôi mỉm cười, chưa lần nào tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng trước lời hứa hẹn của Hoàng đến thế. Vì đã lâu rồi, những năm học từ cấp ba rồi lên đại học, bảy năm yêu nhau, tôi yêu anh bao nhiêu thì cũng hiểu anh nhiều như vậy.
- Không phải bây giờ mà là sau này nữa, em chẳng thể dùng cả đời để đợi anh được đâu. Em cũng không muốn phải lo lắng từng giây xem anh ở đâu, làm gì, có ổn không, em cũng không muốn thui thủi…
- Nhưng anh chỉ yêu em! – Hoàng ôm lấy tôi từ phía sau. Tôi nghe hơi thở anh run rẩy phả vào tai mình.
Tôi gỡ bỏ đôi tay ấm nóng đang quàng qua vai, muốn nói với anh điều gì đó nhưng rồi tôi im lặng. Bóng chiều đổ xuống con đường với những cánh hoa bằng lăng màu tím rũ rượi và héo hắt. Cánh cổng màu trắng phía sau lưng dần khép lại. Tôi cảm nhận được nỗi trống vắng khi ngoảnh lại nhìn và thấy bóng anh lặng lẽ rời đi.
Tôi về quê ngay sau đó. Quyết định của chúng tôi cũng được giấu nhẹm đi vì sợ ba mẹ buồn. Còn nhớ lần đầu tiên đưa anh về chơi trong tư cách người yêu, ba cứ nhìn Hoàng chằm chặp rồi bảo:
- Ơ con chú Hạnh xã bên đây mà, sao mày lúng ta lúng túng vậy con, hồi giờ mày xuống chơi hoài mà?
Mẹ huých ba rồi nháy mắt còn Hoàng nhìn tôi bối rối. Những kỷ niệm dịu dàng ấy bỗng chốc len lỏi khi mẹ nhắc đến anh. Tôi chỉ ậm ừ cho qua. Giá mà chúng tôi có thể bên nhau như những cặp tình nhân bình thường thì tốt biết bao.
Tôi nằm trằn trọc không ngủ được. Căn phòng của tôi hồi giờ không có gì thay đổi. Chỉ là khi cựa mình hoặc theo thói quen đưa tay tìm mấy cuốn sách trên chiếc tủ nhỏ cạnh bên thì ở đó trống trơn. Tôi nhận ra mình đã không còn sống cùng anh trong căn nhà có những ô cửa kính rộng mênh mang và dây thường xuân xanh rì phủ lên bức tường bên ngoài. Tôi nhìn vào màn hình điện thoại lạnh ngắt. Tin nhắn từ anh gởi tận hai tiếng trước: “Em đang làm gì?”. Giống như một sự níu kéo, nhưng lại hoàn toàn không phải như vậy. Đó là cách chúng tôi yêu nhau suốt bao năm qua. Dù ở rất gần nhưng thời gian hai đứa cạnh nhau chẳng nhiều. Tôi và Hoàng thường gọi điện, nhắn tin, và rồi anh bận rộn trong cuộc sống của anh mà quên mất tôi đang chờ một tin hồi âm. Tôi tin bây giờ anh cũng mang cảm giác lẻ loi và hoang man của tôi khi ấy. Tôi chẳng thể dùng cả đời mình để đợi Hoàng, trong khi anh mãi theo đuổi niềm vui mà đam mê. Thanh xuân của tôi đã trôi qua cùng anh, chàng trai có nụ cười má lúm thân thiện và đáng mến ngày xưa. Vậy nhưng tương lai phía trước có lẽ chỉ thuộc về riêng tôi mà thôi. Trời đêm thăm thẳm và yên ả. Tôi nhấn phím tắt khi điện thoại báo tin nhắn từ anh: “Trả lời đi”. Một thoáng chạnh lòng và nỗi nhớ mông lung như từng rất nhiều lần trước đây, tôi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ mộng mị và điện thoại im bặt sau đó.
Con đường chạy từ nhà tôi sang nhà Hoàng cách một cây cầu nhỏ bắt ngang qua con sông. Khi đi ngang qua cây cầu ấy tâm trí tôi lại loáng thoáng hình ảnh cậu nam sinh chạy xe đạp băng băng và hai tay dang rộng không cầm lái. Có cô bé mặc áo dài trắng cười bẽn lẽn nhìn cậu rồi ngượng ngùng quay đi. Kỷ niệm của chúng tôi mập mờ và hình như đã trôi qua lâu lắm rồi. Tôi và Hoàng thay đổi nhiều đến mức chẳng thể nhận ra nét gì hao hao so với mình trong ký ức. Phía dưới cầu là bãi cỏ nhìn ra lòng sông hơi nông với những hòn sỏi thô kệch trồi lên bề mặt. Mùa hè ở đây bao giờ cũng oi ả và nguồn nước cũng cạn kiệt đi. Một vài cây cao mọc thưa thớt phía bên kia sông phủ xuống bóng mát đơn lẻ và buồn bã. Trong quá vãng xa xôi của tôi là hình ảnh đồng cỏ xanh mướt trải dài và dòng sông màu ngọc bích trôi yên bình, phía trên cao là bầu trời phẳng lặng. Tôi chưa bao giờ ngồi lại một mình và cảm nhận khung cảnh điu hiu như vậy. Chúng tôi thường hẹn nhau ở đây vào mỗi trưa mùa hè để học bài thi. Hoàng sẽ kéo tôi ngồi bệt xuống và hai đứa nhìn trời đất bao la, đôi khi anh gối đầu lên chân tôi và hát vu vơ một bài nào đó anh thích. Hoàng hay đến trễ mươi phút vì ngủ quên, hoặc mải chơi trò gì đó với nhóc em bên nhà. Và tôi đợi, dù giận dỗi hay cau có thì tôi vẫn cứ nghô nghê ở đó. Anh bảo hãy đợi vì chắc chắn anh sẽ đến thôi. Đến bây giờ thì tôi không thế nữa.
Tình yêu của hai đứa êm ả và giản dị. Thi thoảng cãi cọ, đôi lúc giận hờn và than vãn. Hoàng là kiểu đàn ông đặt hoài bão lên trên hết. Anh có quá nhiều khát khao mà tôi chỉ là một trong số đó. Có lẽ đó cũng là lý do tôi nhiều hơn một lần thấy tủi thân và cô đơn khi bên anh. Chẳng thể phủ nhận anh là một người giỏi giang và có chí tiến thủ. Nhiều người vẫn bảo chỉ cần yêu một người như anh cũng đủ cho mình về sau có chỗ dựa vững chắc. Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi chưa lần nào mảy may nghi ngờ những điều tốt đẹp anh có thể mang đến, tôi cũng tin anh là một người đàn ông tử tế, ít nhất là trong thời gian chúng tôi yêu nhau. Nhưng tình yêu và trái tim của người con gái cần nhiều hơn thế.
Những khoảng trống anh để lại trong tôi quá nhiều. Và thời gian đợi chờ anh đôi lúc dài như vô tận. Tôi từng nghĩ có thể đợi anh như năm tháng ở bãi cỏ màu xanh phía dưới cây cầu, khi anh mải chơi hoặc ngủ quên mất…
Hoàng có những chuyến đi vội vã và không hề sắp xếp trước. Nó giống như tính cách của anh: ngạo nghễ, phóng khoáng, phiêu bạt. Năm hai mươi ba tuổi, khi chúng tôi kỷ niệm năm năm chính thức yêu nhau thì anh nhận được quyết định chuyển công tác ở Hà Nội nửa năm. Hoàng vốn thích đi đây đi đó và trải nghiệm cuộc sống ở nhiều nơi. Thiết nghĩ nếu mất đi những điều đó thì anh sẽ chẳng còn hấp dẫn với tôi, hoặc các cô gái khác. Anh bảo có thể không đi và sắp xếp cho người khác, nếu tôi muốn. Thật khó khi ích kỷ giữ một người đàn ông bên mình mà tâm trí anh ta ở tận nơi nào. Chúng tôi bắt đầu yêu xa kể từ đó. Những vết rạn của tình yêu có quá nhiều vách ngăn trong trái tim Hoàng khiến tôi mệt mỏi và thổn thức, mãi đến sau này cũng vậy.
Ngày kỷ niệm yêu nhau anh hứa sẽ về và tôi đã đợi suốt cả đêm hôm đó. Hoa hồng vàng, nến, rượu vang, một vài món ăn anh thích đúng nghĩa những người yêu nhau lâu năm. Điện thoại vang lên những hồi chuông vô cảm và lạnh lẽo. Tim tôi như chết lặng đi vì lo sợ anh gặp tai nạn trên đường về. Tôi ngồi như con ngốc ở ghế sô pha với bóng đêm, cô đơn và sợ hãi bủa vây xung quanh. Mãi khi quả lắc đồng hồ điểm mười hai tiếng thì anh gọi. Hoàng xin lỗi vì có việc đột xuất nên không thể về, và vì mải làm nên quên mất phải gọi cho tôi. Khi màn đêm mệt nhọc buông xuống cũng là lúc tôi òa khóc vì tủi thân.
Khi nhìn những đứa con gái khác hạnh phúc trong tình yêu, tôi ghen tỵ. Tôi thường lủi lủi đi đi về về một mình, ăn cơm một mình, đau ốm cũng một mình. Đôi khi sinh nhật cũng chỉ nghe giọng anh trong điện thoại ở nơi nào đó xa xôi. Nỗi hụt hẫng càng lúc càng lớn, tôi như con cá bé nhỏ lạc giữa đại dương bao la của anh, và anh thì quên mất tôi đang vùng vẫy để không bị nuốt chửng trong đó. Tôi biết mình đã chọn và yêu một người đàn ông có quá nhiều khao khát và tham vọng. Sự thăng tiến nhanh chóng khiến tôi càng tin anh có thể làm được nhiều hơn thế. Trong tất cả những điều anh làm, giá như anh dành cho tôi một chút thời gian ít ỏi để tôi có cảm giác mình yêu, và được yêu.
Anh về Sài Gòn sau nửa năm bôn ba ở Hà Nội và bắt đầu chuyển sang làm cho một công ty có vốn của Mỹ. Hoàng bảo đã tích lũy đủ kinh nghiệm và đây là thời gian để anh tự do bay nhảy. Tốc độ nhảy việc của anh khiến tôi chóng mặt, nhưng điều đó càng khẳng định năng lực cũng như bản lĩnh của anh. Có lần nằm trong vòng tay Hoàng, tôi ngập ngừng hỏi: “Có khi nào anh đổi người yêu như đổi việc không?”. Anh cắn nhẹ lên vành tai và bảo tôi dở hơi.
Những chuyến công tác ngắn ngày của anh càng lúc càng dày đặt, và xa hơn. Thêm vào đó, anh cộng tác với một người bạn cho ra đời chuyên trang cung cấp thông tin về các địa điểm du lịch – đúng như sở thích của anh. Hoàng đi biền biệt, xa ngái. Tôi thì cứ đứng mãi nơi con đường có hàng cây rải những cánh hoa bằng lăng tím ngắt và mòn mỏi đợi anh trở về.
- Bao giờ anh về?
- Ba hôm nữa, nhớ anh rồi hả? – Hoàng luôn láu lỉnh như thế, và tôi sẽ quên ngay mình đang giận dỗi.
- Ở đó có vui không?
- Có nhiều cái lạ lắm, sau này anh dẫn em đi nhé.
Và anh tắt máy, chưa kịp để tôi than vãn hay trách móc. Những lời hứa của anh cũng nhẹ nhàng tựa như chiếc lá rơi bên ngoài ô cửa. Một lần cãi cọ, tôi òa khóc và ném bức hình chúng tôi chụp chung ngày mới yêu vào tường. Khung gương phía ngoài vỡ tan tành, nụ cười của hai đứa cũng méo mó dưới làn nước mắt giàn dụa. Tôi đóng sập cửa và chạy ra ngoài. Hoàng không đuổi theo hay gọi điện xin lỗi. Anh biết tôi sẽ trở về bên anh như bảy năm qua luôn như thế. Có lẽ vì biết rõ mà Hoàng quên mất tôi đã chán chường và tổn thương nhiều thế nào.
Những cơn mưa đầu mùa mang theo cái se lạnh thoáng qua mỗi góc phố. Khi tôi còn đang mải mê dịch nốt tập tài liệu thì anh về. Đó là lần Hoàng về sau chuyến đi dài tận hai tháng ở Nga. Hoàng ôm tôi từ phía sau và dụi đầu vào vai. Cảm giác đó khiến tôi vui và ấm áp lạ thường, tôi thích khi anh nũng nịu như thằng nhóc ngày xưa vẫn gối đầu lên chân tôi và hát vu vơ. Thích cả cách anh nhắm mắt và ngủ say như một chú mèo con. Hoàng ôm gọn tôi trong lòng và mê mẩn nói gì đó. Khi những nụ hôn trượt dần xuống vai thì tôi đẩy anh ra. Tôi muốn nhìn một lần, một cách kĩ lưỡng người đàn ông tôi đã yêu suốt thanh xuân người con gái:
- Lần này anh đi hai tháng thôi, anh ở một tuần rồi mới đi mà, có phải ngay bây giờ đâu – anh hôn lên trán và ôm lấy gương mặt tôi – Xong rồi mình về quê, anh đã nói ba mẹ coi ngày sang nhà em.
- Một năm trước anh cũng nói như vậy.
- Lần này anh hứa, chắc chắn mà. – Anh vòng tay xiết chặt eo tôi.
- Tùy anh.
Tôi mệt mỏi đẩy anh ra. Tôi thật sự không còn đủ sức níu anh lại nữa. Giá như anh yêu, hoặc quan tâm một người con gái nào khác thì ít nhất tôi còn biết bản thân mình chưa tốt ở điểm nào. Hoàng không như vậy. Thật tốt nhưng cũng thật tréo ngoe. Tôi chẳng còn đủ sức để đấu tránh với những mơ ước xa vời và cháy bỏng của anh. Có hơn một lần tôi nghĩ chỉ cần kiên tâm một chút, cố gắng một chút, rồi đến lúc chùn chân mỏi gối anh nhất định sẽ quay về. Hoàng là người đàn ông mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình đủ can đảm để buông tay. Vậy nhưng đến bây giờ tôi nhận ra mình không đủ kiên nhẫn để đợi anh thêm nữa.
Những chiếc lá rơi dọc con đường dẫn vào khu chung cư. Đây là nơi tôi ở khi mới ra trường và trước khi chuyển đến căn hộ của anh. Mọi thứ vẫn không khác đi nhiều. Phía trước ban công tôi đặt mấy chậu xương rồng nhỏ xíu trông đẹp mắt. Xương rồng gai góc, khô khan nhưng mãnh liệt. Vẻ đẹp hoa xương rồng vừa bình dị lại vừa rực rỡ. Tôi chạm nhẹ ngón tay lên những mũi gai chĩa ra, chúng chích vào làm tay đau điếng. Không hiểu vì tay đau hay vì tim đau mà nước mắt không dưng trào ra.
- Anh chỉ đi lần này nữa thôi, Du à, ... - Anh đứng trước mặt tôi, trông gầy và hốc hác hơn hẳn một tuần trước. Đôi bàn tay rắn rỏi nắm chặt lấy tay tôi như nài nỉ. Có phải đây là lần duy nhất tôi thấy anh tiều tụy đến thế? Những vệt màu cũ kĩ của chiều tà vắt lên tâm hồn chúng tôi nỗi buồn trống rỗng. Tôi nghe giọng mình lạc đi vì nước mắt:
- Anh có dám nói sau lần này sẽ không đi nữa? Em thấy mệt mỏi, và cô đơn lắm. Có lẽ anh chưa từng nghĩ trong những lần anh vui vẻ nơi này nơi kia thì em ở đây, đợi chờ và lo lắng…
- Anh xin lỗi.
- Thì cũng thay đổi được gì đâu.
…
Anh vòng tay ôm lấy tôi, đó cũng là cái ôm cuối cùng của hai người từng nghĩ sẽ yêu nhau mãi mãi. Tôi không quay lại nhìn khi cánh cửa khép lại và tiếng bước chân anh mỗi lúc một xa hơn. Cuối cùng chúng tôi vẫn cố chấp giữ nguyên chọn lựa của mình. Anh chọn khát khao và hoài bão, đam mê và những chân trời phiêu bạt. Tôi chọn dừng lại và rẽ sang hướng khác không anh, như những ngày qua chưa từng có anh kề bên. Trả lại cho nhau những bình yên vốn có, những điều ngô nghê vụng dại, những kỷ niệm tinh khôi ngày nào. Con đường phía trước bây giờ thênh thang quá, mà tôi thì đã đến lúc thôi bấu víu mà phải tự bước đi một mình.
Phía trên cao những áng mây đuổi nhau trôi bồng bềnh tạo thành vài hình thù ngộ nghĩnh. Chiếc máy bay lao vụt qua trên nền trời xanh biếc. Tôi mỉm cười, biết đâu trong đó có mang theo người tôi yêu dấu đến với nơi mà anh ước mơ. Nếu cần có lúc buông tay để biết điều gì là quan trọng nhất với mình, với người thì tôi nghĩ chính là lúc này.
Điều cuối cùng tôi nói với anh chỉ là: “Em chẳng còn trẻ để đợi anh mãi đâu”
© Giao Yên – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu