Cảm ơn anh của năm tháng ấy
2020-07-10 01:24
Tác giả:
Gió
blogradio.vn – Em từng nghĩ mình sẽ cùng nhau nắm tay vượt qua tất cả nhưng có lẽ em luôn sai anh à. Em tự mình cắt đứt mối quan hệ này, lần đầu em cảm nhận tim mình đau đến vậy, nhưng có lẽ em yếu đuối không giữ vững được lòng mình trước những giông bão để bước tiếp cùng anh đến cuối cùng.
***
Gửi anh, chàng trai thanh xuân của em.
Mình gặp nhau khi ta đang ở lưng chừng của tuổi trẻ. Định mệnh cho em gặp anh ở lớp học Anh văn năm ấy. Anh có tất cả từ ngoại hình đến trí tuệ. Còn em là một cô gái quá đổi bình thường.
Anh dần dần trở thành một người bạn, một người anh rồi chính em cũng không biết từ bao giờ anh trở thành một người quan trọng trong cuộc sống vốn dĩ đã không bình lặng của em. Em đánh rơi nhịp tim mình khi nhìn anh khoát lên mình chiếc áo sơ mi trắng. Em cứ ngỡ đó là một phút lỗi nhịp của tim mình, nào ngờ cơn say theo cả tuổi thanh xuân của mình.

Từ khi nào anh hằng ngày quan tâm em qua những món ăn hay ly trà sữa anh mang khi đến lớp. Em cứ dối lòng đấy là sự quan tâm của một người anh trai nhưng có lẽ cả em và anh đều mong nhiều hơn thế. Từ đó anh và em bước vào cuộc sống của nhau, mình bắt đầu cho nhau một mối quan hệ không tên.
Khi anh tốt nghiệp trung học và em biết rằng mình sắp không còn nhận được sự quan tâm ấy nữa. Anh nói du học là ước mơ của anh và là hi vọng của gia đình anh. Em muốn nói rằng: “Anh ơi ở lại được không?”, nhưng lấy tư cách gì khi mối quan hệ chúng ta không một lần được đặt tên. Bỗng một sớm mai thức dậy, tin nhắn đầu tiên em nhận được từ anh: “Anh đi nhé bé. Ở lại cố chăm học nhé. Anh sẽ trở lại sớm thôi”.
Với em lúc ấy nổi buồn dâng lên nhưng cũng thoáng qua thôi vì em nghĩ mối quan hệ này từ đầu đã không có tương lai. Nhưng cách nửa vòng trái đất anh vẫn quan tâm em như xưa, từ những buổi nói chuyện hằng đêm ấy em biết tim mình đã dành cho anh mất rồi. Mối quan hệ ấy sau cùng cũng đã được đặt tên, em nuôi cho mình hi vọng chỉ 4 năm sẽ trôi qua nhanh thôi.

Đến một ngày điều em lo sợ nhất cũng đã đến, thứ duy nhất rào cản chúng ta đã xuất hiện, “gia đình” và Bà anh đã tìm đến em. Em từng nghĩ mình sẽ cùng nhau nắm tay vượt qua tất cả nhưng có lẽ em luôn sai anh à. Em tự mình cắt đứt mối quan hệ này, lần đầu em cảm nhận tim mình đau đến vậy, nhưng có lẽ em yếu đuối không giữ vững được lòng mình trước những giông bão để bước tiếp cùng anh đến cuối cùng.
Xin lỗi vì em đã gặp anh và yêu anh ở thời điểm em chỉ là một cô bé.
Cảm ơn anh vì đã đến bên em lúc em chưa trưởng thành và chấp nhận sự trẻ con của em.
© Gió – blogradio.vn
Xem thêm: Ai rồi cũng phải lớn thôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.
Nơi cỏ mọc xanh rì
Người ta vẫn thường khen má giỏi, nhưng má khiêm tốn: “Tôi chỉ đang sống thôi mà.” Nhưng tôi biết má sống không chỉ cho má mà còn cho nhiều hơn một người, đó là chúng tôi. Rằng một điều hiển nhiên mà cả xóm đều biết, nhờ má mà có những mùa nước lũ không ai bị bỏ lại.
Bạo lực tinh thần có biểu hiện thế nào?
Những lời nói, cử chỉ, sự thờ ơ, ám thị, khinh miệt hay hạ thấp người khác một cách có chủ ý và lặp đi lặp lại cũng có thể trở thành một hình thức bạo lực tinh thần.
Ta tìm kiếm điều gì ở tình yêu tuổi 22
Điều quý giá nhất chúng tôi dành cho nhau có lẽ là sự thấu hiểu và sẻ chia, những điều chẳng thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ khi thực sự bước vào căn nhà tâm hồn của đối phương, kiên nhẫn soi chiếu từng ngóc ngách, dành thời gian lặng lẽ quan sát, ta mới có thể hiểu được.
Nếu có thể hãy chọn thứ tha
Anh nói nó nếu có thể nếu nó có thể tha thứ được để trái tim nó sẽ ấm áp hơn, để nó biết cuộc sống này còn rất nhiều tình người còn rất nhiều tình thương xung quanh nó, vì nó xứng đáng được yêu thương vì nó xứng đáng với một cuộc sống tốt nhất, mà chỉ chính nó mới làm đươc điều đó.
Thằng ăn học
Cái giấy tốt nghiệp đại học mà người ta vẫn gọi là bằng cử nhân đối với những đứa dân tỉnh lẻ như nó thực ra là tờ giấy mỏng tang đóng trong khung gỗ rẻ tiền mẹ nó mua ở chợ chiều. Thằng Cường không treo mà nó cuộn lại, cất trong túi áo cũ như giữ một món nợ chưa trả.
Mưa xuân
Mưa xuân mưa xuân yêu mưa xuân Đôi mắt biển xanh thuyền đậu vắng Mới lớn nên hay cười uỷ mị Ai biết lòng ai như triết nhân
Con đường ngắn nhất
Lâm đi theo con đường tắt để nhanh giàu và thăng tiến, lợi dụng mối quan hệ và chức quyền, nhưng cuối cùng bị phát hiện sai phạm, mất gia đình và tự do. Truyện nhấn mạnh: “Con đường ngắn nhất không phải là con đường đúng nếu thiếu đạo đức và cống hiến cho đời.”
Người làm được 3 điều này khi 40-55 tuổi thực sự rất khôn ngoan, đáng nể
Làm được 3 điều này, bạn sẽ thấy mình an yên với hiện tại, không tự tiêu hao, không lo lắng.
Mùa hè năm ấy, ve chưa kịp hét hết khúc chia ly
“Phượng Hồng”, bài hát gắn liền với bao thế hệ học trò. Nhưng với cô, nó không chỉ là âm nhạc, mà là hồi ức. Là thanh xuân. Là một người. Là mối tình non dại chỉ mới chớm nụ mà chưa bao giờ nở.






