Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bồi hồi cho những điều đầu tiên

2023-06-28 05:25

Tác giả: Nguyễn Thùy


blogradio.vn - Năm nhất đã dần đi qua, những ngày tháng của năm hai đang chờ tôi phía trước, những môn đại cương đơn điệu và cả những môn chuyên ngành “đa màu” mà tôi chưa học đến đang chờ tôi chinh phục trong những ngày tháng sắp tới. Chẳng biết vui hay buồn nhiều hơn nhưng đâu đó cũng sẽ là những kỉ niệm đáng nhớ gửi thời sinh viên của bản thân để một ngày không xa, tôi lại viết lên những dòng bồi hồi tiếp theo.

***

Trời về chiều, chóp ngóp của mười bảy giờ kém, không mưa cũng chẳng nắng, âm u một màu nhạt nhoà như những ngày tẻ nhạt ở quê, tôi ngồi bên chiếc bàn máy tính lướt vội những trang mạng xã hội nhàm chán để giết thời gian. Chợt nghĩ lại, thay vì ngồi lướt vô bổ như vậy thì hà cớ gì không viết vài dòng văn vu vơ, để sau này nghĩ lại cũng có chút gọi là kỉ niệm của cuối thời năm nhất.

Hè đã đi qua một nửa, sinh viên bọn tôi đã và đang lao đầu vào những trang word, giáo trình, gõ ra từng chữ để ôn bài, ghi nhớ và đi thi kết thúc năm học. Nghĩ lại cũng thấy nhanh ghê. Quanh quẩn, chớp mắt còn mấy ngày nữa là xong năm nhất, rồi xoay xở để đăng kí tín cho năm học mới. Vừa nghĩ, vừa lưu luyến, vừa đợi trông.

Lưu luyến vì thời gian tôi dành cho nơi này đã gần một năm, nếu để nói chẳng có gì để nhớ thì không đúng. Trường tôi học, nơi tôi ở, để lại tôi nhiều kỉ niệm lắm chứ. Nhưng để viết ra được cảm xúc thật lòng thì khó có thể diễn tả nổi. Trải qua gần bốn mùa ở đất Thủ đô, đi đây đi đó, trải nghiệm nhiều thứ, gặp và làm quen nhiều người bạn, người anh, người chị cùng là sinh viên như mình; tôi nhận ra được nhiều bài học hay, nhiều kiến thức quý giá và hơn hết là có thể đón nhận những năng lượng tích cực từ họ nữa.

Còn đợi trông thì sao? Là trông chờ vào một ngày tôi có thể tốt nghiệp, bước ra thế giới ngoài kia với tấm bằng đại học đáng giá với những kinh nghiệm cũng như những kĩ năng hành nghề mà tôi được học ở đây trong tay. Trường tôi là nơi "chôn vùi" niềm vui của sinh viên bằng những kì thi của các môn đại cương học thuật khó nhằn nhưng bù lại cho họ là cảm giác thích thú, say mê khi được đắm mình vào những buổi thực hành nghiệp vụ. Quá xá là vui.

song_27

Với tôi nói riêng và những người đam mê tìm tòi Báo chí nói chung đều có một cảm giác gì đó quá là thân thương, quen thuộc khi được hòa mình, nhập tâm vào những bài giảng, nghe thầy cô trên kể về những trải nghiệm làm nghề ngoài đời thực. Nghề của tôi, vừa vinh quang, vừa vất vả nhưng cũng ẩn nấp những nguy hiểm khó lường. Tuy nhiên, điều đó làm sao ngăn chặn nổi niềm đam mê được phiêu lưu những cuộc mạo hiểm như tôi? Có lẽ, trong tôi là một con người nhát gan ở đời thường nhưng lại muốn “thử sức” mình với những điều tầm thường ấy hơn bao giờ hết.

Tôi cho rằng, khi ngọn lửa của đam mê đã cháy rực lên trong trái tim nóng hổi này thì chẳng còn gì cản nổi ý chí phấn đấu và chinh phục của con người cả. Bởi lúc đó, họ không phải là con người bình thường nhẹ dạ cả tin hay nhún nhường nữa mà là những người hùng với quyết tâm mạnh mẽ vượt trội và sâu thẳm trong đôi mắt đang nhìn về phía trước ấy ẩn chứa một niềm tin quyết liệt, dám nghĩ dám làm, không thể bỏ cuộc.

Nghề Báo đối với tôi cũng vậy. Tôi rất thích được ra ngoài, được dùng cái máy quay của mình để ghi lại những thời khắc của cuộc sống và tìm ra những nét độc đáo mới lạ của mọi thứ xung quanh để rồi viết nên những dòng “lưu bút” nhằm truyền tải cái hay, cái đẹp sau đó cho mọi người. Thầy của tôi từng nói “Nhà Báo chuyên nghiệp là người phải thấy được cái tầm thường giữa những điều bình thường, và là người tìm ra được ý nghĩa, thông điệp phía sau cuộc sống thường ngày này”. Phóng sự với tôi là một điển hình. Tôi thích quay những cuộn video, lưu giữ những tấm ảnh của mọi thứ như thường trực, tuy chưa chuyên nghiệp thật sự hẳn hoi nhưng chỉ cần dành thời gian, bỏ công sức hàng tiếng đồng hồ hoặc thậm chí là mấy ngày liền ròng rã, tôi cũng bằng lòng để thử sức.

co_gai_5

Có những đêm, tôi dành cả mấy tiếng thức khuya đến ba, bốn giờ sáng chỉ để tìm ra các cách chỉnh sửa một video sao cho vừa ý mình. Tôi muốn học từ những bước cơ bản trước tiên để thành thạo các chức năng trong ứng dụng như những người có kĩ xảo, có chuyên môn. Cũng có những đêm, tôi lại lướt và tìm những bài viết, video dạy về cách chỉnh sửa nâng cấp lên một chút và thực hành. Từ từ cuộn mình vào một vòng xoáy thử nghiệm mà quên đi mọi thứ, có thể tập trung hoàn toàn vào từng bước, ghi nhớ và dần áp dụng chi tiết, không bị ồn ào như buổi ngày “vấy bẩn”. Lúc đó, kiến thức sẽ đi vào tiềm thức, nhanh như chớp vậy!

Trong hành trình “tự học” ấy, tôi đã có thể sản xuất ra nhiều sản phẩm để lưu giữ cho chính mình. Trong số đó, có những video tôi chưa hẳn đồng ý vì những thiếu sót chưa được chắt lọc kĩ, cũng có những clip đã có phần đi sâu, chỉn chu hơn so với trước. Nhìn lại, tôi rút ra được những điều mới và cũng không thể phủ nhận: tôi đang từng bước cải thiện chính mình bởi chính những đam mê “điên cuồng” ấy đã thôi thúc tôi tốt lên từng ngày.

Năm nhất đã dần đi qua, những ngày tháng của năm hai đang chờ tôi phía trước, những môn đại cương đơn điệu và cả những môn chuyên ngành “đa màu” mà tôi chưa học đến đang chờ tôi chinh phục trong những ngày tháng sắp tới. Chẳng biết vui hay buồn nhiều hơn nhưng đâu đó cũng sẽ là những kỉ niệm đáng nhớ gửi thời sinh viên của bản thân để một ngày không xa, tôi lại viết lên những dòng bồi hồi tiếp theo.

© Nguyễn Thùy - blogradio.vn

Xem thêm: Định Mệnh Đưa Hạnh Phúc Đến Bên Em

 

Nguyễn Thùy

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tuổi 18 - Những điều đặc biệt

Tuổi 18 - Những điều đặc biệt

Tuổi 18 là tuổi của những ước mơ lớn. Ai cũng có một đích đến, một khát khao, một con đường riêng để theo đuổi. Có người ước mơ trở thành bác sĩ, có người muốn làm nhà báo, có người chỉ đơn giản muốn tìm kiếm một cuộc sống bình yên. Dù là gì đi nữa, tuổi 18 luôn tràn đầy nhiệt huyết và sự quyết tâm.

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU

Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…

Tháng Ba đã đến rồi…

Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói

Lời chưa nói

Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh

Những ngày chênh vênh

Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con

Lời hẹn của con

Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

back to top