Blog Radio 419: Đừng chạy trốn anh nữa được không em?
2015-12-05 06:07
Tác giả:
Giọng đọc:
Chit Xinh



Cái con người ấy sao cứ làm tôi tổn thương, cái con người ấy sao cứ lại xuất hiện bên cạnh tôi. Anh là thế rồi lại biến mất thôi, lại để để tôi bơ vơ với một mớ hỗn độn chẳng thể nào vứt bỏ. Lòng tụ kiêu đã chẳng cho tôi quay lại, tôi cứ thế mà bước đi thật nhanh để lại anh mặc kệ với câu nói đó, tôi bây giờ là đang muốn gì, cần gì.
Cái nơi này chăng thể nào bình yên nổi từ khi anh xất hiện, anh lại lần nữa bước vào cuộc đời tôi, làm nó rôi tung lên. Tôi thấy mình mệt mỏi trước tất cả mọi thứ, tôi muốn chạy trốn khỏi nơi này và tôi muốn được thả trôi bản thân mình một nơi nào đó…”Anh hãy cứ tìm em như lời anh nói nhé”.
Tôi nộp đơn xin nghỉ việc không lương một năm, tôi muốn mình được nghỉ ngơi, muốn quay lưng với tất cả thế giới đến một nơi mà tôi chẳng quen biết ai và cũng chẳng ai quen biết tôi. Thế là tôi bỏ lại anh, bỏ lại cái thành phố ồn ào tấp nập sau lưng mà đi. Nhiều lúc tôi đang tự hỏi là tôi bỏ đi hay là chính tôi đang chạy trốn tình cảm của mình, chạy trốn cả chính anh nữa. Thôi kệ, là trốn cũng đượcm bỏ đi cũng được chỉ cần bây giờ tôi thấy mình bình yên là đủ rồi.
Tôi ước mình còn trẻ, ước tôi quay lại cái thời tôi còn là một cô nhóc cấp ba, tôi có thể làm tất cả mọi thứ mà tôi thích mà chẳng cần phải nghĩ đến kết quả như thế nào. Tôi còn nhớ năm lớp mười một, tôi thích một cậu bạn cùng lớp, nghe ngóng tin tức tôi biết cậu ta cũng thích tôi. Chẳng cần phải chờ đợi cậu ta tỏ tình, cứ thế tôi tự lên kế hoạch rồi tác chiến, kết quả tôi bị từ chối thẳng mặt thế mà tôi vẫn cứ nhơn nhơn tự đắc chứ. Nghĩ lại hồi đó tôi thấy mình phục mình quá. Tuổi trẻ là thế đấy, cứ xông pha mà chẳng cần lo nghĩ.
…
Cái khung cảnh đẹp đẽ nơi xứ sở thần tiên này lại lôi tôi về với thực tại, Đà Lạt mỗi mùa một vẻ chẳng giống mùa nào, mỗi mùa đều có những nét riêng chẳng thể nào trộn lẫn. Tôi thích mùa đông, tôi yêu mùa đông ở Đà Lạt , tôi yêu sắc vàng rực rỡ của hoa Mimosa. Mùa đông lạnh lắm nhưng thật ấm áp khi khắp nơi ở đây cái sắc vàng rực rỡ ấy bao trùm hết cái không gian này…sắc vàng này cứ như một liều thuốc thôi miên lấy tôi vậy. Tôi đã từng đọc đâu đó…
“Đà Lạt có những mùa hoa
Mộng mơ, say đắm hòa cùng yêu thương
Say lòng nét phố buồn vương
Thơ ngây em bước trên đường đầy hoa”.
Sáng tỉnh dậy, cái sắc hoa Mimosa chẳng còn vàng rực rỡ kiêu sa, khắp nơi chẳng còn được sưởi ấm bằng thứ màu sắc ấy nữa.Mùa đông sắp hết rồi ư ? Tôi đã ở đây rất lâu rồi phải không? Anh đã chẳng đi tìm tôi, anh vẫn là anh chẳng thể nào kiên nhẫn chờ đợi thêm một điều gì. Tôi yêu anh, yêu loài Mimosa ấy nhưng thật tiếc anh chẳng giống loài Mimosa chung thủy của tôi.
Tôi đưa tay sờ lên tấm lịch để bàn, hôm nay là ngày lễ giáng sinh ư? Hẳn là tôi sẽ chẳng thích điều này cho lắm, tôi cũng nên ra đường chứ, cũng nên hòa cùng vào cái không khí vui vẻ này chứ.
Đêm giáng sinh, mọi thứ đều lung linh và đẹp đẽ. Trong phút chốc tôi nhớ đến anh đến cồn cào da giết, tôi muốn có anh ngay lúc này, muốn ôm lấy anh mà nức nở, muốn trách móc anh tại sao không đi tìm tôi.

“Đừng trốn anh nữa nhé”.Tôi ngoan ngoãn gật đầu như một chú mèo nhỏ.
“Em nhớ anh”.
“Anh cũng vậy”.
“Nhưng tại sao giờ này anh mới xuất hiện”.
“Rung động thôi chưa đủ, anh muốn xem anh có thực sự cần em, yêu anh, anh muốn chắc chắn rằng anh yêu em, anh muốn làm một việc gì đó thật nghiêm túc chứ không phải cả thèm chóng chán”.
“Là anh yêu em ?”. Tôi hỏi một câu dư thừa đến ngốc nghếch.
“Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu nhé, hãy xem trước kia giống như một bản nháp, giờ cả anh và em hãy xé nháp và ném nó đi. Yêu anh nhé “.
“Em yêu anh”. Cái ngôn từ ấy chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã bị môi anh khóa chặt, môi chạm môi chúng tôi như hòa trọn vào một trong cái khoảnh khắc ấy.
“Hà Nội ấm rồi, Mimosa của em cũng đã tàn rồi, em chẳng cần phải trốn nữa đâu, ngày mai chúng ta sẽ trở về”. Tôi chẳng biết nói gì ngoài gật đầu nghe theo lời anh.
“Từ nay anh đi đâu em sẽ theo đó, em sẽ chẳng trốn một mình nữa, em sẽ dắt anh cùng chạy trốn”.
“Nhớ đấy”.
“Vâng. Ơ mà sao anh lại vào được nhà em thế?
“Bí mật”.
…Có thứ ánh sáng chói mắt chiếu rọi lên khuôn mặt tôi, tôi đưa tay lên che mắt…quay mặt nhìn sang, chỗ bên cạnh đã trống không từ bao giờ…bước ra khỏi chiếc chăn ấm, đứng tựa mình vào cửa, tôi thấy chồng mình thật đẹp đẽ trong cái tạp dề lúi cúi làm đồ ăn sáng. Chẳng cần phải chần chừ, tôi chạy thật nhanh vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.
“Hôm nay em sao thế”.
“Chỉ là em nhớ anh”.Chồng tôi bật cười trước câu nói ấy, quay mặt lại nhìn tôi đầy khó hiểu…
“Thôi buông anh ra, đi đánh răng rửa mặt ăn sáng còn đi làm”.
“Chồng ơi hay là mình cùng nhau đi trốn đi !”…Chồng tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi chưa hiểu ra chuyện gì, tôi đã vội tiếp lời.“Hay là em lại đi trốn anh lại đi tìm như hồi trẻ ấy”
“Em cứ thử chạy trốn anh thêm một lần nào nữa xem, anh vẫn sẽ tìm ra em và xách em về”.
- Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn "Lạc nhau giữa mùa Mimosa" của thính giả “Ny” - Blog Radio được thể hiện qua giọng đọc Chit Xinh - Hoàng Vũ và phát triển bởi blogradio.vn - VNNPLUS
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.

Đi Xa Hơn Để Trưởng Thành Hơn (Blog Radio 857)
Với những ai từng xa nhà, xa gia đình, xa bạn bè thân thiết đã từng cảm thấu nỗi lòng của những đêm đông thương nhớ hơi ấm vị quê nhà. Đó là nỗi nhớ những bình dị thân thương, những con đường trước nhà, khóm hoa đầu ngõ, âm sắc quê hương, lòng thương nhớ mẹ cha. Và đó cũng chính là những cảm xúc khó nói nên lời của Thảo Uyên.