blogradio - Đã yêu sao còn nỡ buông tay. Mà đã chia tay, thì là hết, dù đã từng thật lòng yêu nhau thì sao chứ. Còn nhung nhớ, còn yêu thì cũng chỉ để đó, chỉ hoài niệm thôi. Anh biết, tình yêu cho cô vẫn còn, nhưng được ngủ yên trong ký ức. Anh đã sẵn sàng cho mối quan hệ mới rồi. Có thể nó sẽ không sâu sắc như tình cảm khi còn trẻ, nhưng đủ sưởi ấm hai người. Trong tình yêu, anh vẫn là đứa trẻ cần lớn, cần trưởng thành, vì lẽ đó, anh phải chăm sóc lại tim yêu cẩn thận, dành dụm cho những người đến sau, để có thể bình yên nắm tay nhau đi qua từng chặng đường...
***
Bước ra từ cổng tòa án, cô và anh lặng lẽ đi song song nhưng không nói gì. Những giọt mưa nặng nề rơi, càng làm bầu không khí thêm phiền muộn.
“Biết đâu hôm nay là lần cuối mình gặp nhau. Không có duyên làm vợ chồng, mình vẫn là bạn bè mà. Cuối tuần… em bay rồi!”
Cô cúi đầu, mang theo một tia cười khổ cùng bất lực, trong chiều mưa phiêu tán. Đi bên cạnh, anh chỉ trầm ngâm, đôi mắt thâm quầng. Giờ khắc này, bên tai anh chỉ có tiếng mưa rơi. Buông cái ô trong tay xuống, cô đứng yên, không bước.
“Ra Mộc ngồi đi, lần cuối vậy.” Cuối cùng, anh cũng trả lời, dù rất nhỏ.
Hai người ngồi trong quán cà phê cũ, cảnh còn, người còn mà chẳng như xưa.
“Anh không hiểu, Linh ạ! Tại sao đến tình cảnh này?”
Đưa mắt nhìn xa xăm, anh mở lời, như tiếng thở dài, lại như chịu đựng. Anh cố gắng hít sâu, để giữ bình tĩnh.
“Nếu em muốn tự do bay nhảy, anh... thành toàn cho em. Mong em mọi điều như ý.” Anh nói, nói cho cô nghe, và cũng nói thuyết phục chính mình.
Cô vẫn yêu anh, anh có thể cảm nhận được. Anh còn yêu cô, đó là điều chắc chắn, vậy mà, không còn lối thoát nào ư?
“Anh! Em xin lỗi. Rồi sẽ có người con gái xứng đáng hơn em.” Cô chỉ cúi đầu, hết dùng hai tay túm chặt góc áo, rồi lại buông thõng xuống.
“Tại sao? Anh hỏi cô, và cũng tự hỏi mình.”
Anh không hiểu, tại sao hôn nhân của anh lại đi vào ngõ cụt, và phải giải quyết theo hướng này. Yêu nhau 3 năm, lấy nhau vừa tròn 8 tháng. Cô bảo, cô muốn tiếp tục học, muốn đi tu nghiệp, anh đồng ý. Khi cô xin được học bổng bên Pháp, anh để cô đi, dù biết trước đó, cô đã hi sinh cả đứa con chưa có hình hài của hai người. Người khác lấy vợ như thế nào, anh không biết, nhưng với anh, bởi thương, nên không níu giữ. Anh thèm chứ cảm giác hai vợ chồng sớm tối có nhau, người nấu cơm, người rửa rau, bữa ăn mỗi tối sum vầy. Ấm áp là thế. Còn anh lấy vợ là chuỗi ngày dài chán nản, chán đến chẳng buồn về, ngày nào cũng ăn qua loa quán xá ven đường. Tối đến, thay vì cùng cô nằm nghe bản nhạc yêu thích, hoặc tranh luận vài vấn đề xảy ra trong ngày, anh lại lang thang khắp nơi, gặm nhấm nỗi buồn. Anh sợ hãi khi về nhà chỉ có một mình. Một người đàn ông, mà vắng cô, anh cũng chạnh lòng ghê gớm.
Anh không phải là người có suy nghĩ eo hẹp. Anh không tham vọng, chỉ hy vọng một cuộc sống êm đềm, vợ chồng yêu thương nhau, không cầu giàu sang, nhưng cũng chưa bao giờ cản trở cô trên con đường phấn đấu. Không ngờ, điều đó với cô lại chưa đủ? Chẳng lẽ sự nghiệp đáng để cô đánh đổi nhiều vậy ư? Anh từng nghĩ, chỉ cần anh chờ, đứng tại chỗ chờ cô, rồi cô sẽ nguyện ý quay về. Vậy mà…
Hôm ấy, cũng như mọi lần, cuối tuần anh về sớm, chịu đựng nỗi nhớ, chờ cô – người đang ở cách anh 6 múi giờ, đến quá nửa đêm để nói chuyện. Cả tháng trời không được nghe tiếng của cô, Viber sóng không tốt, cứ nói vài ba câu, thì lại nghe tiếng nhau gọi “alo..alo”. Sóng kém vậy, mà nguyên câu cô nói, anh nghe không sót chữ nào.
“Anh! Em muốn ở lại bên này. Thầy cô đều đánh giá cao năng lực của em, mà mọi thứ đều rất tốt, em không muốn về. Tha thứ cho em, nghe anh!”
Chẳng biết máy đã cúp tự bao giờ. Thẫn thờ, anh nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên, lặng lẽ nhắn tin cho cô.
“Sóng kém quá, anh không nghe em nói gì hết.”
“Giải thoát cho em, anh nhé, em xin lỗi.”
“Tại sao, anh có thể chờ mà?” Anh hỏi cô, nhưng tới tận bây giờ anh vẫn chưa nghe được câu trả lời mà anh mong muốn.
“Em xin lỗi.”
“Cho anh thời gian suy nghĩ.”
Những ngày sau đó, trôi qua thế nào, anh không rõ, chỉ nhớ đầu thuốc lập lòe trong đêm đen. Anh nhớ cô, nhớ thắt lòng, chỉ muốn xin nghỉ rồi bay qua gặp cô một lần, hỏi cô tại sao. Dù không muốn, nhưng anh biết mình chẳng còn cách nào khác nữa. Anh vốn luôn tôn trọng cô. Mà cô rất có chính kiến của riêng mình. Giờ cô muốn buông tay, dù anh có níu kéo, có cố giữ, có dối lòng mọi thứ vẫn vẹn nguyên, nhưng đoạn tình này đã không còn trọn vẹn. Chút tình cảm lưu luyến chẳng đủ sức níu cô trở về.
Đàn ông thì không được khóc, nhưng đêm nào anh cũng ngước lên nhìn trần nhà, nén cảm xúc vào tim, anh thấy mình yếu đuối quá, sao lại đi yêu, lại thương, lại chờ một người vô tâm, sao không ngăn cản cô dù chỉ một lần. Khi cô ra đi cũng vậy, khi cô muốn chia tay cũng thế. Đã không ngăn cản được, còn muốn suy nghĩ cái gì. Nhìn căn nhà nhỏ cô tự tay trang trí, anh nhớ những ngày còn bên nhau. Càng nhìn. Càng đau. Bản thân em có nhớ không, Linh? Hoa ti-gon em trồng đã nở thắm mái hiên mấy độ rồi. Đông này hoa còn, sao em xa mãi?
Anh cố làm quen với cuộc sống không có cô, thực sự là vất vả. Hàng ngày đều đi làm, hết làm rồi anh lang thang khắp nơi. Anh cũng không dám vào mạng, anh sợ, mỗi khi lướt qua facebook lại bắt gặp hình ảnh của cô, sợ nhìn thấy những ảnh cưới hai người chụp cười tươi, vô tư ngày nào, sợ bạn bè hỏi thăm. Anh tự hỏi, sao cô cố chấp nhận như vậy, sao anh đã bao dung mà cuối cùng vẫn mất cô.
... Thời gian chung quy cũng tiếp tục trôi, chỉ là chia tay thôi, có gì đặc biệt đâu, anh tự nói với mình như vậy, lại nhịn không được thở hắt ra. Anh đã biết được sự cô độc có đôi khi lại rất thanh thản.
Cô xa anh cũng đã được hơn một năm rồi. Không biết dạo này cô thế nào? Ở bên đó, trời lạnh vậy, có tốt không? Với cô, như thế là hạnh phúc sao? Liệu rằng cứ gồng mình lên cho sự nghiệp, không có người thân chăm sóc, cô có thể chịu đựng trong bao lâu nữa? Cô yếu đuối lắm, không mạnh mẽ như bề ngoài cô vẫn thể hiện. Anh biết mà.
Anh giật mình, lâu quá rồi, anh không nghĩ đến cô, hóa ra cũng không mất nhiều thời gian lắm để xua đuổi một bóng hình không ở lại. Dĩ vãng rồi cũng trôi xa, và dần tan biến. Anh biết, anh còn thương, nhưng lòng anh giờ thanh thản, bình yên rất nhiều. Bây giờ, anh chỉ thấy phiền. Bạn bè ai cũng cố gắng mai mối, ngay cả cô em gái này, anh đành cười cho qua và bảo rằng tất cả chờ duyên số. Bất giác lại nhớ đến An, sao lại có người như cô gái nhỏ này chứ? Nhiệt tình đến nỗi, chỉ sợ cả công ty không ai biết cô đang theo đuổi anh. Thật là…
Chiều muộn, anh mới tan tầm, cầm ly cà phê bước lững thững ra cửa. Hôm nay, kết thúc đợt thực tập của mấy cô nhóc rồi. Anh bỗng thấy nao nao. Nhớ tới ánh mắt bé An lúc lén nhìn anh khi mời anh đi liên hoan chia tay, lòng thấy bức bối
Anh phì cười, nhìn cô bé đang khoa chân múa tay bên cạnh, thần sắc thay đổi từ bộ dáng u buồn khóc lóc thành bộ dáng vui vẻ, hồn nhiên. Anh nhận ra. Hóa ra, có người bên cạnh huyên náo thế này cũng vui lắm. Lúc thấy cô tự ôm mặt khóc thế này, thấy anh lại cố giấu đi bằng được những giọt nước mặt, anh chợt đau lòng. Thì anh hiểu, bất giác, anh đã mở lòng với cô. Với một người luôn thiếu niềm tin và cảm giác an toàn vào tình yêu như anh, sự cố chấp của cô, đã làm anh cảm động.
Anh biết, tình yêu cho Linh vẫn còn, nhưng được ngủ yên trong ký ức. Anh đã sẵn sàng cho mối quan hệ mới rồi. Có thể nó sẽ không sâu sắc như tình cảm khi còn trẻ, nhưng đủ sưởi ấm hai người. Trong tình yêu, anh vẫn là đứa trẻ cần lớn, cần trưởng thành, vì lẽ đó, anh phải chăm sóc lại tim yêu cẩn thận, dành dụm cho những người đến sau, để có thể bình yên nắm tay nhau đi qua từng chặng đường.
“Lin, Lin...”
Cô giật mình, cô lại thẫn thờ nữa rồi. Jack thấy cô không đáp, liền quay qua hỏi.
“Có chuyện gì à? Sao hôm nay em không hề tập trung như vậy?”
“Không Jack, Linh ổn, ổn mà.”
Cô thì thầm, như cố chứng minh mình rất tốt. Nhưng tốt làm sao được, kể từ lúc cô nhận được tin nhắn em gái gửi cho mình. “Chị, anh có người yêu mới rồi, chị yên tâm”. Chỉ mấy chữ ngắn ngủi thôi, nhưng dường như hút hết sức lực bấy lâu cô cố gắng chống đỡ.
“Ok thật ư. Nhìn mặt em kém quá. Nếu mệt, em về sớm đi.”
“Vậy,.. Jack, xin phép thầy.”
“Ok, có cần tôi giúp gì không.”
“Không. À, mà... thầy có biết chỗ nào có thể uống chút rượu không. Cô do dự.”
“Oh, em qua đây hơn một năm rồi, mà đây là lần đầu tiên tôi thấy em muốn tới chỗ này đây. Sắp hết giờ rồi, đợi tôi đưa em đi, ở đây em cũng không có bạn bè. Con gái không nên một mình tới chỗ đó.”
“Vậy, cảm ơn thầy.” Cô gần như chỉ còn chút sức lực nói ra mấy câu đó.
Cả ngày hôm nay, cô chống đỡ hết sức rồi. Cô biết ngày này cũng phải tới thôi, cô chuẩn bị sẵn sàng từ lúc nói chia tay, nhưng không ngờ khi nghe tin anh, lại đau thế. Thảng thốt! Chới với! Anh có người mới rồi, cô nên vui vẻ mới đúng chứ. Sao tin nhắn đó cứ bóp chẹt trái tim, khiến cô không thể thở nổi thế này, cô chỉ muốn uống chút gì đó cho say để quên đi tất cả.
“Lin, say rồi, không nên uống như thế.” Thấy cô đưa cả ly Brandy vào miệng, Jack lắc đầu. Dù có là Champagne nhẹ còn say huống chi đây là Cognac, loại rượu dễ ngấm, dễ khiến người ta say. 1, 2 ly thì được, nhưng uống như thế này thì...
“Không, em đã nói bao nhiêu lần rồi, em là Linh, là Linh đó, không phải Lin.”
“Rồi ok, ok, Lin, Lin, em là Lin.”
“Anh ấy có người mới rồi. Có người mới rồi.”
“Cô thất tình ư?” Jack thở dài, anh sợ nhất là những cô gái thất tình.
“Không, sao lại thất tình, em…em ly hôn trước. Em… phản bội, là phản bội… tình yêu,… phản bội tình yêu, lời hứa. Là em.”
“Ồ, vậy thì sao...”
“Để cho tôi nói. Ợ. Có người yêu rồi, ha ha, cuối cùng anh ấy cũng có người yêu mới rồi. Cũng hơn một năm rồi. Đúng thôi, đúng. Ợ.”
Jack lắc đầu, thầm tự nhủ, không được chấp con gái, càng không được chấp con gái đang thất tình, hơn thế lại là người con gái thất tình đang say. Không được chấp, dù mình có là thầy hướng dẫn, nhưng cũng chỉ hơn cô 7 tuổi thôi, dù sao coi như đàn anh vậy. Nhưng anh cũng không hiểu lắm, nghe trong lời nói say của cô, đó không phải là người yêu, mà là chồng. Ừ, cái này có thể hiểu được, vì chẳng người chồng nào muốn xa vợ lâu thế, lại trong gần hơn năm nay, anh không thấy cô về quê mấy lần. Nhưng nghe cô nói, là cô chủ động, cũng đã lâu thế rồi. Thật không hiểu nổi. Sao phải khổ vậy chứ.
“Tôi hối hận, vừa nói ra… đã hối hận… rồi. Hối hận, thì sao. Bị lỗi, người con gái bị lỗi như tôi thì, ha ha không đáng được hạnh phúc. Anh hiểu không? Là không thể sinh con ... không thể sinh con đấy.”
Hoàng ơi, em nhớ anh lắm. Em đang khóc này, em khóc nhưng cũng mừng cho anh. Ha ha. Cô khóc lớn lên, rồi lại gục xuống bàn
“Lin, Lin, cô say rồi, về thôi.”
“Không, tôi phải nói… nói anh, anh ấy mới hiểu. Tôi không muốn, muốn xa đâu, lúc mang thai, tôi vui, vui lắm. Vậy mà, hu hu.”
Cô vẫn nhớ như in cảm giác khi đứa con rời thân thể cô, đau thấu tâm can, đau hoảng loạn. Cô không biết mình được đưa tới bệnh viện thế nào. Em gái định gọi điện cho anh, mà cô ngăn cản. Ngày ấy, anh đi công tác, anh không thấy là tốt rồi... Cô chẳng hiểu bác sỹ nói gì, cái gì mà tử cung có vách ngăn, phát hiện u xơ nằm rải rác, cuối cùng lại thành, thân thể cô rất khó có con, bảo cô nên đi khám, và điều trị. Vừa hay đợt ấy có thư của trường bên Pháp báo cô được học bổng, giúp cô quyết định sắp xếp tất cả. Chỉ yêu cầu em gái không được nói với anh.
“Lin, tôi biết cô đang đau lòng, nhưng nghe tôi, về nào.”
“Không, tôi nói…, bây giờ…nói có…có can đảm nói, nói…anh…biết.”
Cô khóc lớn như một đứa trẻ. “Anh à, em xin lỗi, em không dám để anh biết tất cả. Thà để anh nghĩ em ham công danh, sự nghiệp, sống bận bịu, để anh yên tâm buông tay. Anh, anh biết không, từ ngày qua đây, cứ mỗi lần gọi điện, em lại khóc. Không thường xuyên được gặp, không có những chiều hai đứa cùng đi chợ rồi về cùng nhau nấu nướng, những ngày ấy, sao em đủ can đảm để bước đi như vậy”.
Những tin nhắn dài đằng đẵng mà khi mở mạng nên nó cứ hiện liên hồi trên màn hình, những lúc như thế, nước mắt cứ tự nhiên trào ra, đành nén tiếng thở dài trôi tuột vào cổ họng để xua đi dỗi hờn đang chồng chéo. Có ai mà không buồn được cơ chứ, khi mà đến cả nói chuyện bình thường cũng khó khăn. Sang đây mọi thứ thật khác, cô giận mình sao lại muốn tự chịu đựng, đành lao vào học đến mức mà không kịp cả cho thương nhớ. Cô giận lây anh sao không nắm chắc bàn tay cô, níu giữ cô ở lại. Rồi lại nhớ anh, không biết anh ở nhà như thế nào, công việc ra sao, lại thấy may mắn, không vì lúc yếu lòng mà nói hết với anh. Nhưng cô vẫn không an tâm nơi anh. Sức khỏe, ốm đau, đi lại,... nếu như vất vả quá, anh đổ bệnh thì sao? Lại tự mình chăm sóc lấy mình hay để bệnh nó đến rồi nó khác tự đi? Cuối cùng, cô đành nhờ em gái hãy để ý tình hình của anh tới lúc anh có người chăm sóc giúp cô.
Bao đêm cô khóc, bao đêm chỉ một mình, khó khăn lắm cô mới hạ được quyết tâm. Cô gọi điện thông báo chia tay, khi ở bên giường bệnh sau cuộc phẫu thuật cắt bỏ một phần cơ thể. Cô không cho bố mẹ qua, chỉ mỗi cô em gái sang chăm sóc. Gọi điện cho anh xong, cô ngồi ôm gối khóc, em gái ôm cô nức nở. May mắn thay, ở đây, tất cả mọi thứ đều vội, Ăn vội, ngủ vội, nghĩ đến anh cũng vội, như thế mới giúp cô đủ can đảm nói chia tay… Hồi ức tựa như một giấc mơ, làm người ta say mê đến khó có thể tự kiềm chế, cho nên lần thứ hai mở mắt, còn không rõ ràng lắm mình đang ở chỗ nào, chỉ thấy mông lung khó chịu, nhưng có một bàn tay ấm áp đang vỗ về, hình như anh, cô khẽ nghiêng người, an tâm ngủ.
Jack nhìn cô con gái khóc chán rồi nằm ngủ trên bàn, đành nhận mệnh bế cô ra xe về. Làm trò cười ở quán này đủ rồi, mong sao cô có thể ngoan ngoãn ngủ yên thế này, không quậy nữa. Không ngờ, cô gái Á Đông nhỏ bé mong manh này, lại mang trong mình nỗi đau thế. Anh cũng chỉ loáng thoáng hiểu rằng cô còn yêu người chồng cũ, vì lý do con cái gì đó mà đành chia tay. Giờ biết người ta có người yêu mới không thể chịu đựng nổi mới mượn rượu say để nói thay lòng mình. Đúng là cô gái ngốc. Đã yêu sao còn nỡ buông tay. Mà đã chia tay, thì là hết, dù đã từng thật lòng yêu nhau thì sao chứ. Còn nhung nhớ, còn yêu thì cũng chỉ để đó, chỉ hoài niệm thôi.
Lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, anh thấy đau lòng. Phải một người như thế nào mới có thể khiến cô yêu mà đau như thế. Anh bỗng nhớ lần đầu gặp cô. Một buổi giới thiệu các học viên mới, cô lúc nào cũng cười. Giờ thì anh đã hiểu, cái cảm giác tại sao cô cười, nhưng anh vẫn thấy một nỗi buồn man mác không nói được, hóa ra là khóe miệng cô cười, nhưng nụ cười không tới đáy mắt. Vươn tay xóa lên khóe mắt cô, anh khẽ tự nhủ: “Lin, hãy cho anh một cơ hội, để được lau giọt nước mắt của em”.
Hạ cửa kính xe, để gió lùa vào xoa hương rượu cho bớt nồng. Nhìn đèn đường leo lét sáng, Jack tự nhủ: Sau cơn mưa, lại có cầu vồng, phải không Lin, anh sẽ làm chỗ dựa cho em bước tiếp, dù anh biết khó khăn thế nào.
Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Thúy Thúy - Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh - phát triển bởi blogradio.vn - VNNPLUS
MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU THÔNG TIN VỀ CUỐN SÁCH MỚI NHẤT CỦA BLOG RADIO
Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.