Bạn thân mến!
Mỗi
năm đến mùa Vu Lan những người con ở khắp mọi nơi lại trào dâng xúc cảm
gửi tới đấng sinh thành mình. Hôm nay khi mùa Vu Lan năm nay đang dần
khép lại, bạn sẽ cùng Blog Radio lắng nghe những câu chuyện, tâm sự cảm
động và đong đầy ý nghĩa gửi tới đấng sinh thành của chúng ta nhé!
Lá thư trong tuần:
Cách đây rất lâu, ở 1 làng nọ có một cây táo cổ thụ. Hàng ngày có 1 cậu
nhỏ hay ra chơi đùa với cây. Cậu leo trèo lên ngọn cây, hái táo để ăn
và khi đã mệt mỏi cậu ngủ thiếp đi dưới bóng râm của nó... Cậu rất yêu
quí cây táo và cây táo cũng thích chơi đùa với cậu.
Thời gian trôi đi, cậu nhỏ ngày nào đã lớn và không còn chơi đùa với cây táo nữa. Một ngày nọ cậu xuất hiện với vẻ mặt rất buồn bã. Cây táo muốn cậu chơi đùa với nó, nhưng cậu từ chối:
- Tôi không còn nhỏ nữa và tôi không muốn chạy xung quanh cây. Tôi muốn chơi đồ chơi kia nhưng tôi không có tiền để mua chúng.
- Tôi cũng không có tiền - Cây táo nói - nhưng cậu có thể hái các trái táo để bán và cậu sẽ có tiền.
Cậu trai rất mừng khi nghe đề nghị như vậy. Cậu hái hết các quả táo mang
đi bán và không trở lại nữa. Cây táo rất buồn vì nhớ cậu.
Một ngày kia, cậu bé ngày nào đã trở thành một chàng trai đến bên cây
táo.Cây táo rất vui mừng và đề nghị cậu chơi đùa với nó nhưng chàng trai
từ chối và đề nghị cây táo hãy cho chàng 1 ngôi nhà đề gia đình của
chàng trú ẩn.
-Tôi không có nhà cho cậu - cây táo nói - nhưng cậu có thể chặt những tán cây của tôi để làm nhà.
Và thế là chàng trai chặt hết các tán cây vui vẻ mang đi. Cây táo rất
hạnh phúc khi thấy chàng trai vui nhưng không thấy chàng quay lại, nó
trở nên buồn bã và cô độc…
Vào một ngày hè nóng nực rất lâu sau đó, ngươi đàn ông - cậu bé lại xuất hiện
và cây táo rất vui mừng. Nó muốn chơi đùa, nhưng người đàn ông ấy từ
chối vì mệt mỏi. Ông ấy muốn có 1 chiếc thuyền để nghỉ ngơi và muốn cây
táo giúp mình. Cây táo đề nghị người đàn ông hãy đốn thân cây to lớn của
nó đề làm thuyền. Người đàn ông đốn cây và không xuất hiện nữa…
Cuối cùng, vào 1 buổi chiều, ông lão - cậu bé đã xuất hiện.
- Ôi con trai ,bây giờ thì ta không còn gì để cho con nữa rồi - cây táo nói - Không còn những quả táo chín ngọt..
- Con không còn răng để ăn táo…
- Cũng không còn cành để con leo...
- Con không đủ sức để làm việc đó.
- Thật sự ta không còn gì nữa, chỉ còn mỗi gốc cây - Cây táo khóc…
- Con không cần cái gì nữa cả. Chỉ cần 1 chỗ để nghỉ ngơi thôi. Nói rồi ông lão ngồi lên gốc cây. Cây táo rất đỗi vui mừng. Nó cười qua làn nước mắt.
Đây chỉ là 1 câu chuyện ngụ ngôn. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khi chúng
ta còn bé chúng ta rất thích chơi đùa với Bố, Mẹ. Nhưng khi chúng ta lớn
thì chúng ta rời bỏ họ và chỉ quay về khi chúng ta cần lấy thứ gì hay
chúng ta có những nỗi phiền muộn. Cha mẹ vẫn sẵn sàng tha thứ đón nhận
chúng ta và làm tất cả những gì miễn là chúng ta được hạnh phúc
.
Email của thính giả Kumizpro: “Đây
là 1 câu chuyện em sưu tập được, 1 câu chuyện có thật thực sự ý nghĩa
và cảm động về tình mẫu tử, sự hi sinh của người mẹ dành cho đứa con của
mình. Em rất mong BlogViet sẽ chuyển thể câu chuyện này thành Radio, đó
chắc chắn là một món quà ý nghĩa cho mùa Vu Lan này. Em xin cảm ơn rất
nhiều!”
- Túi gạo của mẹ (Câu chuyện về người mẹ vĩ đại – Phật giáo.vn - truyện khuyết danh, bản dịch của Như Nguyện)
Đây là
câu chuyện chân thật về gia đình nghèo khổ, khi đứa con vừa bắt đầu đi
học thì người cha qua đời. Người mẹ không đi thêm bước nữa mà ở vậy nuôi
dưỡng con thơ. Lúc đó trong thôn chưa có điện, mỗi tối thằng bé thắp
ngọn đèn dầu bé tí đọc sách, vẽ tranh. Người mẹ từng mũi kim sợi chỉ may
vá đan áo cho con. Ngày tiếp ngày, năm kế năm những tấm bằng khen cứ
đắp lên vách tường đất loang lổ của họ. Đứa con cứ như ngọn trúc xanh
của mùa xuân vụt lên phơi phới, nhìn đứa con cao nhanh hẳn thì đuôi mắt
mẹ cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn mỗi lần cười khi nhìn thấy con nhận
phần thưởng.
Nhưng
dường như trời không thương mẹ con họ, khi đứa con vừa thi vào trường
trung học của huyện thì mẹ bị bệnh phong thấp nặng. Việc đồng áng làm
không nổi, có khi cơm ngày hai bữa cũng không đủ ăn. Lúc đó học sinh ở
trường trung học mỗi tháng phải nộp 30kg gạo. Đứa con biết mẹ không có
khã năng nên nói với mẹ: “Mẹ, con sẽ nghĩ học để giúp mẹ làm ruộng”. Mẹ vò đầu con, âu yếm nói: “Con
có lòng thương mẹ như vậy, mẹ rất vui, nhưng không đi học không thể
được. Yên tâm, mẹ sinh con mẹ sẽ có cách nuôi con. Con đến trường ghi
danh đi, mẹ sẽ mang gạo lên sau”. Đứa con ngang bướng cãi lại,
không chịu lên trường, người mẹ bực mình tát mạnh lên mặt con, đó là lần
đầu tiên 6 tuổi trong đời cậu bị mẹ đánh như vậy.
Đứa con
cuối cùng cũng cắp sánh đến trường, nhìn sau lưng con cứ xa xa dần theo
con đường mòn, người mẹ vò trán suy nghĩ. Không lâu, bếp của trường cũng
nhận được gạo của người mẹ bệnh tật mang đến, bà khập khễnh bước vào
cổng, với hơi thở hổn hểnh từ trên vai thả xuống một bao gạo nặng trĩu.
Người phụ trách nhà bếp mở gạo ra xem, hốt một vóc lên xem lập tức cột
chặt miệng bao lại nói: “Bậc phụ huynh các người thích làm những việc có
lợi cho mình. Bà xem gạo nè, có thóc có sạn có hạt cỏ… làm sao mà ăn”.
Người mẹ ngượng ngùng đỏ cả mặt, nói lời xin lỗi. Người phụ trách nhà
bếp không nói gì thêm mang gạo vào nhà. Người mẹ lại móc trong túi gở ra
mấy lớp vải lấy ra 5 tệ nói với người phụ trách: “Đây là tiền phí sinh
hoạt của con tôi tháng này làm phiền ông chuyển đến dùm”. Ông đùa nói:
“Thế nào bà nhặt được trên đường đó à?”. Bà mắc cỡ đỏ mặt nói cám ơn rồi
quay lưng đi…
Rồi lại
đến một tháng, bà nhọc nhằn vác bao gạo đến nhà bếp, người phụ trách nhà
bếp vừa nhìn gạo xong thì cột chặt lại, cũng là thứ gạo đủ màu sắc. Ông
nghĩ, có lẽ lần trước do không dặn người này rõ ràng, ông nhẹ nhàng
từng chữ nói với bà: “Bất cứ thứ gạo gì chúng tôi đều nhận, nhưng làm ơn
để riêng ra, cho dù thế nào cũng không được để chung, như vậy chúng tôi
không thể nào nấu được, nấu ra thì cơm sẽ bị sượng. Nếu lần sau còn như
vậy tôi sẽ không nhận”. Bà hốt hoảng thành khẩn nói: “Thưa ông! Gạo nhà
tôi đều như vậy cả, phải làm thế nào?”. Người phụ trách đùng đùng nói:
“Một sào ruộng nhà bà mà có thể trồng được cả trăm giống lúa như vậy à?
thật buồn cười”. Bị la như thế bà không dám nói năng gì, lặng lẽ cúi
đầu, người phụ trách cũng làm lơ để bà đi…
Đến tháng
thứ ba, bà lại vất vả vác đến một bao gạo, vừa nhìn thấy người đàn ông
la bà lần trước, trên mặt bà lại hiện lên nụ cười còn tội hơn là khóc.
Ông ta vừa nhìn thấy gạo bỗng giận dữ quát lớn nói: “Tôi nói vậy mà bà
vẫn cứ như vậy không đổi. Sao mà ngoan cố, cũng thứ gạo tạp nhạp này, bà
xem đi. Lần này mang đến thế nào thì mang về vậy!”.
Hình như
bà đã dự đoán trước được điều đó, bà liền quỳ xuống trước mặt người phụ
trách, hai dòng lệ trào ra trên khóe mắt, buồn bã nói: “Tôi nói thật với
ông, gạo này là… tôi đi xin đấy, ông giật bắn người, hai mắt tròn xoe
nói không nên lời.
Bà ngồi phịch xuống đất, lộ ra đôi chân biến dạng, sưng húp… rơi lệ nói: “Tôi
bị bệnh phong thấp đi lại rất khó, không thể làm ruộng được. Con tôi
đòi bỏ học giúp tôi, bị tôi đánh nên trở lại trường học!”.
Bà cầu
xin người phụ trách làm thế nào vừa dấu bà con hàng xóm lại càng sợ đứa
con biết được sẽ tổn thương lòng tự trọng của nó. Mỗi ngày trời còn chưa
sáng bà len lén cầm cái bao chống gậy đi cách thôn khoảng 10 dặm để van
xin lòng thưong của những người khác, rồi đợi trời thật tối bà một mình
âm thầm về. Gạo bà xin được đều để chung vào. Tháng kế tiếp vừa mang
gạo đến trường bà nhìn người phụ trách, chưa nói mà nước mắt lưng tròng.
Ông đỡ bà dậy nói: “Thật là ngừơi mẹ tốt,tôi sẽ lập tức đi trình với hiệu trưởng, để trường miễn học phí cho con bà”. Bà vừa nghe xong hốt hoảng lắc đầu nói: “Đừng… đừng… nếu con tôi mà biết tôi đi xin để nuôi nó đi học sẽ làm nó tổn thương và như thế ảnh hưởng đến sự học của nó!”. Ông hiểu ý bà nói: “À, thì ra bà muốn tôi giấu kín điều này, được rồi, tôi nhớ”. Bà khập khễnh như người què quay lưng đi.
Cuối cùng
thì hiệu trưởng cũng biết được sự việc. Với nét mặt hiền hoà ông nói:
“Vì gia đình bà quá nghèo ,trường sẽ miễn học phí và tiền sinh hoạt 3
năm”.
Ba năm
sau, đứa con đã thi đậu vào trường đại học Thanh Hoa. Ngày tốt nghiệp,
chiêng trống vang trời, hiệu trưởng đặc biệt chú ý người học sinh có
hoàn cảnh khó khăn này và mời cậu ta lên lễ đài. Cậu ta khó chịu nói:
“Thi đạt điểm cao có rất nhiều, vì sao bảo em lên lễ đài?”.
Lại càng
làm mọi ngừời ngạc nhiên hơn là trên lễ đài đổ liên tiếp ba hồi trống
vang dội. Lúc đó người phụ trách nhà bếp cầm ba cái bao đựng gạo của
người mẹ lên lễ đài kể câu chuyện Người mẹ đi xin gạo để nuôi con ăn
học.
Dưới lễ đài mọi người im bặt, Hiệu trưởng nhìn ba bao gạo giọng hùng hồn nói: “Đây
là câu chuyện ba cái bao gạo của người mẹ đi xin, trên đời này đem vàng
cũng không mua được những hạt gạo này, sau đây sẽ mời người mẹ vĩ đại
đó lên lễ đài”.
Đứa con
trong lòng nghi nghi, nhìn lại phía sau xem, thấy người phụ trách dìu mẹ
từng bước từng bước tiến lên lễ đài. Lúc đó chúng ta không biết đứa con
trong lòng nghĩ gì? Tin tưởng rằng sẽ làm cho cậu ta rung động nhưng
không hãi hùng lo sợ. Thế là tuồng kịch tình mẫu tử ấm áp nhất đã được
diễn ra. Hai mẹ con nhìn nhau, từ ánh mắt lấp lánh tình yêu thương của
người mẹ, vài sợi tóc trắng bay bay trước trán. Đứa con bước đến trước,
ôm chầm lấy mẹ và bật khóc, “mẹ…mẹ của con…”
Trải qua bao nhiêu năm tháng câu chuyện của mẹ vẫn còn sáng mãi như trong truyền thuyết.
- Mơ ước trở về bên vòng tay ba mẹ để được chở che (Gửi từ email Lê Hằng - lehang2101@)
Nhớ lắm
những ngày ba đi xa, con nằm cạnh mẹ cùng nói chuyện về ba… để rồi con
ngủ lúc nào mẹ cũng không hay…rồi mẹ lại nói mẹ nhớ lúc ấy, con rất ngây
thơ và đáng yêu…
Nhớ lắm
những buổi học ở trường làng, trời mưa, lũ bạn con phải khó khăn lắm mới
loi nhoi né tránh được những vũng nước sìn, còn con, thật dễ dàng vì
con đang ở trên vai ba... nghêu ngao hát bài cháu lên ba mà cô giáo vừa
dạy…
Nhớ lắm
những lúc mẹ vắng nhà, ba phải vừa trông chừng con vừa làm cơm cho con
ăn. Ba sợ con ăn nhãn bị vướng hột, ba đã ngồi cậm cụi tách hết thịt
nhãn cho con ăn.
Nhớ lắm
những hôm con trốn đi chơi, sình đất đầy người…mẹ nổi điên lên với con…
Con sợ lắm,nhưng ba đã bảo vệ con khỏi mẹ đánh đòn, ửa mặt và tay cho
con vì lúc đó mặt con toàn sình với nước mắt…
Nhớ lắm
những hôm con không chịu ngủ trưa, trốn ra ngoài, lén lén, lén lén… bị
bà ngoại chụp đầu lại đè ra đánh…con khóc bù lu bù loa....khóc mệt rồi
lại thiếp đi trong vòng tay ngoại…
Nhớ lắm
những buồi chiều mát thả diều ngoài đồng cùng lũ con nít trong xóm, đôi
tay con quá bé và quá yếu so với lực căng của dây diều…Con diều bay mất
thế là con vừa khóc vừa chạy về chui vào lòng ba…
Nhớ lắm những lúc nằm trên đống rơm ấm nghe ve sầu hát râm ran mà ngủ quên để ba phải đi kiếm…Kết quả là bị mẹ đánh đòn….
Nhớ lắm
những lúc con phải chật vật đi qua cây cầu dừa trong xóm để ra đồng… đến
với cánh đồng mênh mông của con và rồi khi quay về nhà, con lại không
đủ dũng khí bước qua…con chỉ biết ngồi nhìn đến trời xụp tối và ba lại
qua bế con về.
Nhớ lắm những đêm con ngồi vắt vẻo trên cây cầu dưới sông ngắm những ánh sao và những chiếc ghe đò qua lại…
Nhớ lắm
lúc đôi tay con còn quá ngắn và bờ vai còn quá nhỏ nhắn để với lấy cánh
lục bình trôi sông để rồi lộn cổ xuống sông và bị mẹ tức tối… bắt quỳ
gối… để rồi 5 phút sau ba lại bế con lên và xoa 2 cái đầu gối bé tí đỏ
lên vì đau…
Nhớ lắm
những lúc con bắt trộm con ve sầu của anh tư mang ra thọt lét vì con
nghe anh nói nếu thọt lét nó, nó sẽ cười…nhưng con thọt mãi chỉ nghe ve
veee
Nhớ lắm
những lúc con xin tiền ông thần tài và ông thổ địa nhà mình đi ăn bánh,
và sau đó là mang 2 ông ra tắm rồi bỏ quên 2 ông trong cái thau giật đồ
nhà mình… Con xin lỗi!
Để rồi
hôm nay, khi con đã lớn, đôi tay đã đủ lớn và đủ mạnh để giữ chặt sợi
dây diều… Đôi chân đã đủ khoẻ để bước qua khỏi những vũng sình của cuộc
sống… Đôi vai đã đủ rộng để với tay đến cánh lục bình mơ ước….
Con lại mơ ước trở về bên vòng tay ba mẹ để được che chở…
Bởi vì trái tim và đôi mắt con vẩn còn quá bé nhỏ và mong manh…
Trái tim con còn quá bé nhỏ để chứa đựng những bon chen, những toan tính của người đời.
Đôi mắt con còn quá sáng để có thể nhét vào đấy những mảng đen tối của cuộc sống…
Dù rằng
con biết thời gian không thể quay trở lại, không con tàu nào đưa con rời
ga để lăn bánh về với tuồi thơ… Con vẫn bật khóc khi nghĩ về ba, về mẹ,
về bà ngoại…
Nước mắt như một cách để con rửa trôi đi những vết sình của vũng bùn cuộc đời mà giờ ba không thể ở cạnh để rửa giúp con…
Để xoa dịu đi vết đỏ của những va vấp mà giờ đây ba không thể xoa dịu chúng giúp con…
Để xoá đi những tâm sự mà giờ đây con không thể nói cùng mẹ…
Để có
được giấc ngủ thiếp như ngày nào trong vòng tay ngoại…dù rằng giờ đây
chỉ có con tự ôm lấy chính mình và những giấc mơ không còn êm đềm mà đầy
sự sợ hãi…
Trong lòng con nặng trĩu những nỗi buồn, không tên nhưng rất thật… những giấc mơ chấp vá loang lổ không đầu không cuối…
Con đã bước qua cây cầu ấy, giống như bước qua cây cầu dừa hôm nào…
Con đủ dũng khí để bước qua vì sự hấp dẫn của cánh đồng quá lớn với con nhưng con lại không đủ dũng khí để quay về….
Làm sao con có thể nói với ba mẹ rằng con rất sợ, con muốn về trong vòng tay ba mẹ để được che chở…
Làm sao con có thể nói với ba mẹ rằng con rất đau khổ, có lúc con muốn biến mất khỏi thế gian này!
Làm sao
con có thể oà khóc như đứa trẻ và xà vào lòng ba mẹ để được dỗ dành mà
không khiến ba mẹ khỏi lo lắng cho đứa không chịu lớn như con..
Con không thể…
Trong mắt
ba mẹ, con đã là một đứa có đủ suy nghĩ, đủ bản lĩnh để tự lập… Nhưng
làm sao con có thể để ba mẹ biết sự thật là con vẫn đang bước qua những
vũng sình này bằng đôi chân yếu ớt, xoa dịu những vết đỏ khi con lầm lỗi
bằng đôi tay nhỏ bé của chính con…
Con xin lỗi…
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết
cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng
chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn