Blog Radio 149: Góc nhỏ mùa thu
2011-04-20 16:32
Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh, Gà Quay
Bạn đang đến với Blog Radio trong không gian dịu ngọt của mùa thu!
Bạn
thân mến, Blog Radio tuần này có một điều thật đặc biệt bởi kịch bản
của chương trình được thay đổi vào phút chót khi có quá nhiều mong muốn
của bạn đọc chia sẻ muốn được thưởng thức một chương trình gom nhặt
những xúc cảm của mùa thu.
Bởi vì mùa thu là mùa mang lại nhiều cung bậc cảm xúc nhất trong long mỗi người:
Mùa thu mang đến những hạnh phúc ngọt ngào
Mùa thu làm Trái tim ai xao xuyến,
Mùa thu làm tâm trạng ai bồi hồi
Mùa thu ươm những lãng mạn, vấn vương
Mùa thu với những niềm vui nho nhỏ một mình
Nhưng mùa thu cũng mang đến những cô đơn trống vắng, nỗi buồn của sự chia ly
Và biết đâu ở một nơi nào đó, mùa thu lại là nơi tình yêu bắt đầu…
Và bởi có một ca khúc viết rằng:
“Mùa thu xao xuyến xanh thắm bầu trời
Khoảnh khắc trái tim vẫn mong chờ”
Mời bạn cùng hòa vào không gian của "khoảnh khắc trái tim vẫn mong chờ" - những cung bậc xúc cảm của mùa thu với Blog Radio 149:
- Lá thư trong tuần:
Lá thư gửi những ngày đầu thu yêu thương!
Hôm
nay như mọi ngày em lại qua con đường hoa sữa. Ngào ngạt và tinh khiết.
Trắng lắm và đẹp lắm! Cả một khoảng không toàn một màu trắng ngà, cả
một không gian đượm mùi hương... Em thấy mắt mình hun hút, và thấy lòng
chênh vênh.
Lại là nỗi nhớ...
Em đã không thắng nổi mình
khi vẫn gửi message cho anh! Vẫn vậy! Bởi em không chỉ sống bằng trái
tim rất đỏ mà bốn bên em còn đặc đầy kỷ niệm. Kỷ niệm ngọt ngào nhưng
cũng rất chông chênh. Như những làn gió mùa này: lành lạnh và hoang dại,
như hương hoa sữa mùa này - nồng nàn và mê đắm...
Sài Gòn sẽ
không thể có nhiều hoa sữa như nơi em đang đứng. Đó là đặc trưng thu
miền Bắc. Và anh, anh cũng không bị kỷ niệm gọi hồn về day dứt như em.
Có biết không, trước kia em chưa bao giờ quan tâm tới hoa sữa? Bởi tại
em không thích mùa thu, bởi tại em tránh xa những gì có thể gợi lòng
mình buồn. Tại bởi vì anh yêu loài hoa ấy nên em mới tập yêu nó. Còn
anh, vì sao? Hay cũng tại bởi quá khứ có ai đó đã từng rất yêu loài hoa
ấy?...
Có thể...
Em thấy lòng mình bắt đầu rỗng rão. Yêu
thương vay mượn em đem trả hết rồi. Bây giờ chỉ giữ lại những gì thực sự
của em thôi. Những gì chưa tới và đã qua em trả lại hết cho mùa thu cũ!
Có còn là chút nuối tiếc để lại cho ngày mai thôi!
Em thấy lòng mình hờn dỗi. Nhưng em không có lý do để hờn dỗi. Em đành im lặng.
Sớm
mai thức dậy, thu sắp tàn, đông sẽ tới. Em biết là anh vẫn sẽ nhắc em
"Mặc áo ấm khi đi làm, phải cẩn thận gió lạnh". Nhưng mà biết không
thương yêu: gió trời không lạnh như những xa xôi em đang phải găm lại
trong tim mình?
Sớm mai này không biết lòng em có còn chờ đợi
nhiều như hiện tại hay không? Sớm mai này có thể trái tim rất đáng
thương của em không biết khao khát nữa. Và anh, biết đâu rồi lại không
còn ý nghĩa thì sao?
- Ảnh minh họa: Anh Vũ |
Em không biết ngày mai…
Anh cũng không biết ngày mai…
Nhưng ngày hôm nay thương yêu vừa mong manh, vừa xa xôi, vừa cồn cào như thế.
Em biết phải làm sao đây?
Anh!
Thôi thì cứ mặc ... Một tấm lòng đành để gió cuốn đi...
Em đã sống bằng trái tim đam mê của tuổi trẻ. Và vẫn còn lòng kiêu hãnh cho riêng mình ...
Có thể đó là thứ duy nhất còn lại trong em khi buộc phải buông rơi.
Mùa
thu này, em vẫn khoác cho mình chiếc khăn màu đỏ ấy bước đi trong gió.
Những bước đi chông chênh với chiếc khăn màu đỏ. Màu của niềm tin, của
hi vọng và của đam mê.
• Gửi từ: Một người có trái tim rất đỏ
Ảnh minh họa: Anh Vũ |
- Truyện ngắn: Những đóa cúc mang màu nắng
Blog Radio - Hôm nay Hoàng không để YM của mình online, anh biết ở nửa bên kia địa cầu có một người cũng như anh. Anh không muốn hoài phí công sức để mở cái check invisible của mình thêm một lần nào nữa.
Đầu óc mông lung, anh đóng cửa sổ chat, gọi một cốc nâu nóng. Hà Nội hôm nay đã vào cuối thu, trời chớm lạnh. Ngồi trên cao Hoàng có thể ngắm rõ thành phố dưới chân mình, sông Hồng, Hồ Tây, tất cả chìm vào màn sương u uẩn khó tả. Không khí đã có mùi gì đấy mà trước đây Linh thường bảo đó là mùi của mùa đông.
Đã một năm từ ngày Linh sang bên ấy, một năm nhớ nhung, một năm chờ đợi. Tưởng chừng như khoảng cách không gian chẳng là gì với tình yêu anh dành cho Linh, vậy mà vài tháng trước anh chợt nhận ra cuộc sống không phải là điều có thể tưởng tượng được. Bắt đầu là những lời từ chối khi nghe điện thoại, những bận rộn không thể online trò chuyện cùng anh, bận rộn để không thể dành cho anh một dòng trong trang blog cá nhân, và bây giờ là bận rộn để quên ngày kỉ niệm tình yêu của hai người, bận rộn để quên rằng trên đời này có Hoàng. Hoàng không liên lạc được với Linh.
Ảnh minh hoạ: Raysoda.com |
Đang thả cái nhìn vô định ra phía xa sông Hồng, bị gọi giật lại bởi giọng nói của cô phục vụ bàn Hoàng ngoảnh lại, anh chưa gặp cô gái này ở đây bao giờ, có lẽ là nhân viên mới. Cô nhỏ bé, đôi mắt đen và to, giọng nói không được nhẹ nhàng nhưng bù lại nụ cười của cô như không hê mang “mùi của mùa đông”. Cẩn thận đưa tách coffe nóng trước mặt anh, cô nhoẻn miệng cười, dường như bộ áo dài đen đồng phục này không hợp với nụ cười này một chút nào cả. Anh bất giác theo quán tính cười lại, lòng chợt ấm hơn.
10 giờ 30… Hoàng xách túi rời khỏi quán. Đang dắt xe chuẩn bị rồ ga anh chợt nghe thấy giọng nói lanh lảnh và tiếng cười rộn rã.
- Chú đừng để xe cháu ở đây nữa không mấy chị trên kia lại bảo chú thiên vị trẻ con đấy. Như thế mai cháu không dám đi xe đi làm nữa đâu!
Hoàng nhìn về phía có tiếng nói, cô gái áo dài đen mà anh nhìn thấy khi nãy bây giờ hoàn toàn khác lạ với quần tụt và áo thun đỏ, đơn giản và cá tính. Không hiểu cái gì đã khiến anh cứ đứng trân trân nhìn cô nhóc cho đến khi sau lưng có tiếng còi xe của mấy người đi sau mới làm anh choàng tỉnh. Cô gái quay lại hướng anh, nhoẻn miệng cười và biến mất trong màn sương đêm. Hoàng cũng mỉm cười…theo quán tính chăng?
…
…
Ảnh minh hoạ: Raysoda.com |
Hoàng vẫn đến quán coffee quen thuộc vào mỗi ngày, vẫn cô nhân viên có nụ cười không mang “mùi của mùa đông”. Hình như cô nhận ra khách quen nên mỗi lần đến quán cái bàn mà anh thường ngồi có thêm một bát cúc vàng thả lững lờ trên nước. Hoàng không thích hoa cúc nhưng màu vàng của nó khiến lòng chợt ấm nên anh không cảm thấy khó chịu. Cô gái ấy tên là Hồng Vân, có lẽ vì thế nó mang chút gì ấm áp cho mấy ngày cuối thu này của Hoàng.
- Tại sao ngày nào anh cũng đi uống coffe một mình vậy, không thấy chán sao?
Vừa chỉnh lại mấy bông cúc nhỏ xinh trên bàn, cô gái vừa hỏi Hoàng. Anh nhìn cô gái mỉm cười.
- Sau giờ làm tôi thích ngồi đây ngắm cảnh.
- Uh, cảnh ở đây đẹp thật nhưng nếu ngày nào cũng như vậy thì chán lắm. Lần sau anh rủ thêm bạn đến nhé!
Rồi không kịp để Hoàng nói thêm gì, cô quay đi làm tiếp công việc của mình.
…
Ba tháng Linh không liên lạc với Hoàng, thời tiết Hà Nội đã dần chuyển sang đông, trong lòng Hoàng không định nghĩa được cảm giác của mình. Anh đơn giản là không mong chờ, không hi vọng, cái gì đến rồi sẽ đến,… thời gian cứ trôi.
Vân vẫn thường để dành chỗ cho vị khách quen của quán, vẫn luôn thắc mắc vì sao anh luôn đến một mình. Những câu chuyện không đầu không cuối của cô , đôi khi chỉ là chuyện con cún của cô bị ốm cũng khiến anh bị thu hút kì lạ. Anh kể cho cô nghe về công việc, cuộc sống nhưng không bao giờ nhắc đến Linh, anh không định nghĩa được Linh trước cô. Cô luôn cười, nụ cười đó ám ảnh anh, tấn công anh những lúc anh không chút đề phòng. Và không hiểu từ lúc nào anh coi việc đến đây là một thói quen, một việc không thể bỏ ra ngoài list những việc phải làm trong ngày của anh.
Ảnh minh hoạ: Raysoda.com |
Linh về. Hai người gặp nhau, Linh ngồi trước mặt anh nhưng ánh mắt hướng về phía bên kia đường, đôi mắt đã từng chỉ nhìn về hướng anh. Cô kể về cuộc sống tuyệt vời nơi chân trời mới, công việc bận bịu nhưng lôi cuốn, những người bạn, những cuộc vui…
- Em thích cuộc sống bên đó, công ty bên đó đang gia hạn hợp đồng.
- …
- Em không có lý do gì để từ chối cả, đó là cơ hội thành công của em.
- …
- Em nghĩ chúng ta cần thêm thời gian.
- ...
- Có lẽ chúng ta không hợp nhau.
Hoàng không bất ngờ. Ba ngày sau Linh bay. Hoàng trở lại với cuộc sống đơn giản của anh, anh nhận ra mình không đau khổ như trong những câu chuyện thường miêu tả con người ta khi chia tay.
Dắt xe khỏi quán Coffe quen thuộc, anh thấy Vân từ xa. Hôm nay cô không đi xe, anh dợm bước định một lần vào vai xe ôm xem sao nhưng bước chân anh chậm lại. Vân bước lên xe của một người con trai cao lớn, ôm chặt anh chàng đó và chiếc xe vụt qua Hoàng. Anh đứng nhìn theo dáng người nhỏ bé dó và không hiểu tại sao anh lại cảm thấy khó chịu đến vậy.
Một tuần anh không uống coffee ở đó, anh không hiểu tại sao anh sợ phải gặp mặt Vân, anh không thể từ chối nụ cười ấy. Anh thấy mình vô vọng và bất lực trước Vân dù anh biết hai người chỉ như những người quen biết bình thường.
… Một tuần…
… Hai tuần…
Thứ 2, anh đến nhưng chỉ nhìn cô từ xa, cô vẫn đi với người con trai đó.
Một tuần nữa trôi qua…
Anh không thể gạt bỏ nụ cười ấy ra khỏi tâm trí, anh lại đến tìm. Vân không còn ở đó, cô chủ quán bào Vân vừa nghỉ việc hôm thứ hai cùng anh trai chuyển vào miền trong và đưa cho anh một bức thư, những bông cúc ép khô rơi xuống sàn nhà...
Ảnh minh hoạ: CozyComfyCouch |
“Em đã chờ để nói rằng em rất nhớ anh khi không gặp anh. Em đã ngốc nghếch không biết làm gì ngoài việc cười và nói những chuyện chẳng đầu chẳng cuối khi bên cạnh anh. Em biết em sẽ không bao giờ thay thế được cô gái nào đó mà anh vẫn thường mở cửa số online rồi nhìn vào nick offline của cô ấy. Em chỉ mong em như những đóa cúc mang màu nắng làm ấm một góc nhỏ nào đó trong anh. Có lẽ đến lúc em phải đi rồi.
Tạm biệt anh!”
Hoàng nhặt những bông cúc nhỏ rơi rớt trên sàn, bàn tay trở nên cứng đờ… trống rỗng hoàn toàn.
…
Điện thoại không liên lạc, không địa chỉ nhà, địa chỉ trường học… Vân biến mất như một làn khói… Anh chông chênh, chới với, nếu như phải định nghĩa thì anh nên định nghĩa cảm giác này là gì?
…
Ảnh minh hoạ: Chit |
Hà Nội đã rũ bỏ lớp áo mùa đông từ lâu nhưng với Hoàng dường như mùa đông vẫn còn len lỏi đâu đó trong từng ngách phố. Anh chạy xe dọc con phố vòng quanh quán coffee quen thuôc, mùi coffee đọng lại trong từng giác quan. Anh vẫn đến đây hằng ngày như tìm kiếm cái gì đó không tồn tại. Dừng lại hồi lâu trước một gánh cúc bán rong đặt ngay cửa, đưa tay vuốt những cánh hoa vàng mỏng mảnh … Anh nhớ Vân.
- Nhẹ tay không làm hoa cúc giật mình đấy…
Giọng nói không được nhẹ nhàng cho lắm. Hoàng quay lại, cô gái nhoẻn miệng cười, nụ cười ám ảnh cả những giấc mơ…
- Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của blogger Triholi_88
-
Nhacvietplus - Blog Việt
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.