Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bao giờ thì ta hạnh phúc?

2021-01-07 01:28

Tác giả: Dạ Thảo


blogradio.vn - Chúng ta vẫn cứ mải miết kiếm tìm thứ gọi là hạnh phúc, rồi dành trọn cả đời để theo đuổi và nắm bắt những thứ xa xôi. Suy cho cùng, mỗi người định nghĩa hạnh phúc theo mỗi cách khác nhau.

***

Sáng nay, khi cơn mưa buổi sáng sớm vừa ngớt. 5 giờ 20 phút, Hà Nội vẫn ngủ vùi trong tiết trời đông. Có lẽ ai trong đời cũng trải qua đôi ba lần như thế, chợt một buổi sáng thức dậy thấy tâm hồn mình chông chênh. Rồi vô thức tự hỏi rằng mình đang sống, hay chỉ là đang tồn tại. Những năm tháng dài để mặc tâm hồn đắm chìm trong sự đơn điệu, nhàm chán, buồn tẻ và mục ruỗng tâm can. Chơi vơi muốn gục ngã khi trên vai là hàng ngàn gánh nặng tưởng chừng như đang chực chờ sập xuống. Cuộc sống dần trở nên quá kiệt sức và ngột ngạt. Chúng ta dần thờ ơ với cảm xúc của chính mình…

Chúng ta vẫn cứ mải miết kiếm tìm thứ gọi là hạnh phúc, rồi dành trọn cả đời để theo đuổi và nắm bắt những thứ xa xôi. Suy cho cùng, mỗi người định nghĩa hạnh phúc theo mỗi cách khác nhau. Có những người nghĩ hạnh phúc là tiền tài, phú quý. Một số khác lại chỉ cần có một người bên cạnh để thương yêu. Hoặc đơn giản chỉ là khi mà tài khoản có tiền, xe chẳng khi nào thiếu xăng, ngần ấy đã là hạnh phúc. Còn đối với một đứa con gái hai mươi tư tuổi như tôi thì thành thật mà nói, mỗi ngày đi làm không bị sếp mắng, công việc suôn sẻ và khi về nhà có thời gian để mà nằm dài gõ đôi ba câu lải nhải như thế này đã là mãn nguyện lắm rồi.

Lại quay về chuyện sáng nay lúc Hà Nội 5 giờ 20 phút. Khi mà tối qua đã thức đến tận 3 giờ sáng nghe con bạn thân kể lể chuyện mới chia tay anh người yêu hoạ sĩ của nó. Cảm thấy sự mệt mỏi len lỏi trong từng tế bào, tay chân và não bộ đình công trên diện rộng. Thầm cảm ơn trời đất vì hôm nay là cuối tuần, không phải đau đầu áp lực vì những con số, không phải gặp mặt gã sếp khó ưa. Tôi tung chăn bước khỏi giường, pha cho mình một tách trà nóng, kéo rèm cửa ngắm nhìn nền trời đen tím đang dần sáng rạng lên.

Khoác chiếc túi xách nhỏ xinh, xỏ chân vào đôi giày vải đã cũ, bước ra khỏi nhà với một tâm trạng khá hân hoan. Mua một chiếc bánh mì, vừa đi vừa gặm, nhìn đất nhìn trời. Nắng lên làm tan đi lớp sương mờ, ánh lên những vệt sáng vàng lấp lánh trên những mái nhà, gió mơn man vuốt ve sống mũi lạnh tê tê. Khẽ hít một hơi căng lồng ngực, mở cửa bước vào quán cafe sách quen thuộc tôi vẫn thường hay ngồi mỗi sáng cuối tuần, ngồi xuống và gọi một tách cà phê ấm nóng.

"Bao giờ thì ta hạnh phúc?", tựa cuốn sách khiến tôi chú ý đến khi đang lướt tìm cho mình một chút "vitamin xanh" để nghiền ngẫm. Cuốn sách của một cô nhà văn khá trẻ măng, những trang sách ngay sau đó cuốn tôi vào trong những câu chuyện đời tủn mủn, những lúc giận mình, giận người, lúc yêu thương dâng trào, lúc trầm tư sầu úa. Vô vàn những cảm xúc tựa như một cuốn phim đầy màu sắc hiện ra trước mắt. Ừ, bao giờ thì mình hạnh phúc nhỉ? Tôi vừa đọc vừa ngẫm nghĩ. Tách cà phê cứ thế cạn dần, cạn dần, thậm chí tôi còn không để ý rằng mình đã gọi đến ly cà phê thứ 3 trong buổi sáng hôm ấy. Ôi giời, cuộc đời có quá nhiều chuyện khiến con người ta phải trầm ngâm, phải vắt kiệt cái đống chất xám trong não bộ ra để mà tư duy, để mà tìm câu trả lời cho hàng vạn câu hỏi.

Thế giới này luôn vận hành theo cái cách lạ lắm, có những khi ta mặc cho mình một bộ giáp chắc chắn, cầm chiếc khiên và đứng hiên ngang như một dũng sĩ kiên cường sẵn sàng chiến đấu, thì mọi thứ lại trôi đi rất đỗi êm đềm, tựa như mặt hồ phẳng lặng. Ấy vậy mà khi ta vừa mới trút bỏ lớp áo giáp ấy xuống, ngay tức khắc đã bị quật cho vài cú đau điếng đến độ chao đảo mà ngã gục. Và cách duy nhất chúng ta có thể làm là ngồi một chỗ băng bó lại vết thương, đứng dậy phủi bụi cho tâm hồn, cười hềnh hệch và tự an ủi rằng chẳng sao đâu. Đúng thế, phải đứng dậy chứ, chẳng nhẽ lại nằm yên đấy hay sao?

Cuộc sống bận rộn, mệt mỏi khiến người ta không còn bận tâm nhiều đến chuyện cô đơn. À nhưng mà đôi khi, tôi cũng nghĩ mình rất cần một ai đó. Để làm gì ư? Để những ngày như hôm nay, khi tâm hồn lạnh căm đang cần được sưởi ấm. Có một người sẵn sàng ở bên, ngày ngày cùng nhau làm việc, tối đến cùng nhau đọc sách uống trà, bình đạm và an yên. Cùng nhau rong ruổi hết những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp.

Nếu sau này số phận run rủi cho tôi gặp được một anh chàng nào đó sẵn sàng ở cạnh bên mình. Nhất định tôi sẽ dành cho anh tất cả sự dịu dàng thiện lương vốn có. Tôi có rất nhiều lời yêu, để dành nói với anh khi ban mai vừa thức giấc, khi đổ bóng chiều tà, khi hoàng hôn buông xuống. Có rất nhiều lời động viên an ủi dể dành nói với anh khi mệt mỏi, muộn phiền. Có cả những câu giận hờn, trách móc vu vơ mỗi khi tôi và anh cãi vã. Tôi vẫn đang chờ, vì cuộc đời này có quá nhiều điều bất ngờ, quá nhiều cơ hội, biết đâu lại lệch tần số để tôi có thể gặp anh đâu đó. Cho dù cuộc đời này lắm khói bụi chông gai, vô vàn những điều may rủi, có cả hạnh phúc lẫn khổ đau. Nhưng anh hãy cứ tin rằng sau tất thảy anh vẫn sẽ được yêu thương!

© Dạ Thảo - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Khi ta còn trẻ hãy cứ yêu thôi l Radio Tình yêu

Dạ Thảo

Tôi kể về tôi, về cuộc đời, về anh ấy, về cô ấy, về chúng ta...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top