Tháng 3, mình có hẹn với yêu thương
2021-03-05 01:30
Tác giả:
Dạ Thảo
blogradio.vn - Tôi vẫn tin rằng giữa cuộc đời đầy gập ghềnh, chông gai này sẽ luôn có một nơi có thể ủi an và xoa dịu tất cả những đau thương, mỏi mệt tận cùng. Một nơi mà mọi bão giông đều dừng sau cánh cửa, một nơi nào đó gọi là "nhà". Một người nào đó gọi là người thân. Sau những bon chen vội vã với đời, chúng ta trở về, vội vã cởi giày và trao nhau những nụ cười thật ấm.
***
Không biết từ khi nào, tháng 3 lại về dịu dàng đến thế. Những cơn mưa dầm lùi lại phía sau nhường chỗ cho nắng vàng, chẳng còn những ngày đông rét buốt giá tâm can. Lòng người cũng vì thế mà trở nên tươi vui, yêu đời đến lạ.
Hôm nay là một ngày đẹp trời như vậy, trên con đường hai hàng cây hoa sưa nở trắng xóa, một vài cơn gió cuối chiều thổi lay lắt những cánh nhỏ bay bay. Thời tiết này thật dễ khiến con người ta muốn đâm xuyên qua dòng xe tấp nập, vội vã, xô bồ trên vòng xoay ngã 6 kia để mà chạy ngay đến bên một ly trà ấm, đôi ba cuốn sách hay, để mà ngâm nga, để mà trầm mặc, để mà quên hết sạch những nỗi buồn.
Hôm nay tôi đi làm về trễ hơn mọi ngày, trong khung cảnh trời mây đẹp đẽ như tôi vừa miêu tả đấy, tôi mồ hôi nhễ nhại, áo quần xộc xệch đang cố gắng dắt bộ chiếc xe cà tàng bỗng dưng dở chứng đi tìm chỗ sửa.
Về đến nhà đã hơn 8 giờ tối, tắm rửa ăn uống qua loa rồi nằm dài trên chiếc giường vẫn đang còn hơi bừa bộn, chẳng muốn làm gì cả. Bên ngoài ồn ào những tiếng la hét, chắc lẽ đôi vợ chồng trẻ nhà hàng xóm sát vách lại cãi nhau. Dăm bữa nửa tháng cứ đều đều như vậy, mãi rồi cũng chẳng thấy ồn ào, phiền toái gì nữa.
Kể cũng lạ thật, con người ta đến với nhau, yêu thương nhau vậy, nghĩ sẽ ở cạnh bên chăm sóc và che chở cho nhau hết một đời. Rốt cuộc cũng không tránh khỏi những lúc vụn vỡ, rối bời, nhọc nhằn, bất mãn và rồi vô tình làm tổn thương lên nhau bằng những câu từ xấu xí, những hành động cộc cằn.
Lòng người thì đa đoan, mà cuộc đời thì đa sắc. Đời vất vả nổi trôi, có mấy ai đủ vững chãi mà nắm tay nhau đi đến cuối con đường. Khi niềm tin ít đi, yêu thương cũng cạn dần, người ta thường hay bất lực với cảm xúc, chẳng còn đủ nhẫn nại mà lắng nghe, mà chia sẻ. Đến một lúc nào đó mình chẳng thể ngồi xuống dựa đầu vào vai nhau được nữa, thay vào đó là dành cho nhau những khoảng lặng thinh trống rỗng đến đau lòng.
Ừ thì, dẫu cho có đôi ba lần vỡ nát, thì tình yêu một mai rồi cũng sẽ lại tới, với tôi, anh ấy, cô ấy hay tất cả chúng ta. Con người ta mạnh mẽ là khi biết chấp nhận những thứ đã qua để đón nhận thêm những thứ mới sắp sửa đến, chẳng riêng gì tình yêu.
Giật mình vì tiếng chuông điện thoại, trời đã sáng từ lúc nào. Là anh bạn thân của tôi gọi. Đã có một khoảng thời gian trước đấy chúng tôi không còn gặp nhau nhiều. Khi mỗi người đều bận bịu với một khoảng trời riêng, những mối quan tâm khác. Lắm lúc chỉ hỏi han nhau qua loa bằng mấy dòng tin nhắn.
Bẵng đi hơn 1 năm dài, bây giờ khi đã thảnh thơi, cứ mỗi thứ 7 hàng tuần, tôi với anh lại hẹn nhau đi cà phê. Tôi thường nhờ anh dịch hộ mấy trang sách, còn anh thì khoe tôi những bức ảnh anh chụp trong những chuyến đi. Lần này là Đà Lạt. Anh thao thao bất tuyệt về một Đà Lạt mộng mơ, có những con dốc nhỏ quanh co, những dải khói lam chiều.
Đà Lạt bao giờ cũng vậy, luôn khiến con người ta phải nhớ nhung, lưu luyến. Dù là vô tình lướt qua cũng muốn dừng chân mà ở lại. Tôi thì bận bịu, chẳng mấy khi đi nhiều nhưng nghe anh kể và xem những bức ảnh anh chụp, tự dưng cũng nổi hứng muốn đi, mùa này đúng là thời điểm thích hợp.
Công việc bộn bề, tôi vắt chân lên cổ mà chạy đua với hàng trăm thứ, vô tình quên luôn cả những dự định sắp sửa. Đùng cái lại lăn ra ốm, mặt mày xanh xao, tóc tai rũ rượi nằm bẹp dí trên giường như chú mèo con cảm lạnh. Anh vừa đi làm, vừa chạy qua chạy lại chăm sóc tôi. Nhìn cái dáng vẻ vội vàng, tất bật của anh, tự dưng thấy tim mình thoáng bình yên. Đã từ lâu tôi chẳng có cảm giác thân quen về một người như thế.
Tôi vẫn tin rằng giữa cuộc đời đầy gập ghềnh, chông gai này sẽ luôn có một nơi có thể ủi an và xoa dịu tất cả những đau thương, mỏi mệt tận cùng. Một nơi mà mọi bão giông đều dừng sau cánh cửa, một nơi nào đó gọi là "nhà". Một người nào đó gọi là người thân. Sau những bon chen vội vã với đời, chúng ta trở về, vội vã cởi giày và trao nhau những nụ cười thật ấm.
Cứ thế, chúng tôi ở cạnh bên nhau, dần dần sẻ chia và quan tâm nhau từ những điều nhỏ nhặt. Tôi và anh, hai kẻ cô đơn tự dưng lại dựa vào nhau như thế. Nhà hàng xóm cạnh tôi lâu lâu vẫn cãi nhau om sòm, nhưng cũng có khi tôi thấy hai anh chị nắm tay nhau đi chợ nom vui vẻ, hạnh phúc lắm. Tình yêu vẫn luôn có một sức mạnh diệu kỳ.
Một buổi chiều cuối thu, Hà Nội đẹp e ấp như một cô thiếu nữ. Tôi và anh bước cạnh bên nhau, trên con đường nắng chiều đang dần ngả bóng. Chẳng ai nói với nhau câu gì, chỉ lặng im nghe tiếng lá cây xào xạc và với tôi đó là bình yên.
Anh chìa tay ra, đôi bàn tay ấm khẽ nắm lấy bàn tay tôi lành lạnh. "Này cô gái của tôi ơi, anh hẹn em, rồi mình cùng nhau hẹn với Đà Lạt nhé".
© Dạ Thảo - blogradio.vn
Xem thêm:Tháng ba dành cho người con gái tôi thương | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.