Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tháng 3, mình có hẹn với yêu thương

2021-03-05 01:30

Tác giả: Dạ Thảo


blogradio.vn - Tôi vẫn tin rằng giữa cuộc đời đầy gập ghềnh, chông gai này sẽ luôn có một nơi có thể ủi an và xoa dịu tất cả những đau thương, mỏi mệt tận cùng. Một nơi mà mọi bão giông đều dừng sau cánh cửa, một nơi nào đó gọi là "nhà". Một người nào đó gọi là người thân. Sau những bon chen vội vã với đời, chúng ta trở về, vội vã cởi giày và trao nhau những nụ cười thật ấm.

***                                  

Không biết từ khi nào, tháng 3 lại về dịu dàng đến thế. Những cơn mưa dầm lùi lại phía sau nhường chỗ cho nắng vàng, chẳng còn những ngày đông rét buốt giá tâm can. Lòng người cũng vì thế mà trở nên tươi vui, yêu đời đến lạ.

Hôm nay là một ngày đẹp trời như vậy, trên con đường hai hàng cây hoa sưa nở trắng xóa, một vài cơn gió cuối chiều thổi lay lắt những cánh nhỏ bay bay. Thời tiết này thật dễ khiến con người ta muốn đâm xuyên qua dòng xe tấp nập, vội vã, xô bồ trên vòng xoay ngã 6 kia để mà chạy ngay đến bên một ly trà ấm, đôi ba cuốn sách hay, để mà ngâm nga, để mà trầm mặc, để mà quên hết sạch những nỗi buồn.

Hôm nay tôi đi làm về trễ hơn mọi ngày, trong khung cảnh trời mây đẹp đẽ như tôi vừa miêu tả đấy, tôi mồ hôi nhễ nhại, áo quần xộc xệch đang cố gắng dắt bộ chiếc xe cà tàng bỗng dưng dở chứng đi tìm chỗ sửa. 

Về đến nhà đã hơn 8 giờ tối, tắm rửa ăn uống qua loa rồi nằm dài trên chiếc giường vẫn đang còn hơi bừa bộn, chẳng muốn làm gì cả. Bên ngoài ồn ào những tiếng la hét, chắc lẽ đôi vợ chồng trẻ nhà hàng xóm sát vách lại cãi nhau. Dăm bữa nửa tháng cứ đều đều như vậy, mãi rồi cũng chẳng thấy ồn ào, phiền toái gì nữa.

nuoc-la-cung-khong-nhat-bang-dan-ong-luc-het-thuong-0549ac-1123

Kể cũng lạ thật, con người ta đến với nhau, yêu thương nhau vậy, nghĩ sẽ ở cạnh bên chăm sóc và che chở cho nhau hết một đời. Rốt cuộc cũng không tránh khỏi những lúc vụn vỡ, rối bời, nhọc nhằn, bất mãn và rồi vô tình làm tổn thương lên nhau bằng những câu từ xấu xí, những hành động cộc cằn.

Lòng người thì đa đoan, mà cuộc đời thì đa sắc. Đời vất vả nổi trôi, có mấy ai đủ vững chãi mà nắm tay nhau đi đến cuối con đường. Khi niềm tin ít đi, yêu thương cũng cạn dần, người ta thường hay bất lực với cảm xúc, chẳng còn đủ nhẫn nại mà lắng nghe, mà chia sẻ. Đến một lúc nào đó mình chẳng thể ngồi xuống dựa đầu vào vai nhau được nữa, thay vào đó là dành cho nhau những khoảng lặng thinh trống rỗng đến đau lòng. 

Ừ thì, dẫu cho có đôi ba lần vỡ nát, thì tình yêu một mai rồi cũng sẽ lại tới, với tôi, anh ấy, cô ấy hay tất cả chúng ta. Con người ta mạnh mẽ là khi biết chấp nhận những thứ đã qua để đón nhận thêm những thứ mới sắp sửa đến, chẳng riêng gì tình yêu.

Giật mình vì tiếng chuông điện thoại, trời đã sáng từ lúc nào. Là anh bạn thân của tôi gọi. Đã có một khoảng thời gian trước đấy chúng tôi không còn gặp nhau nhiều. Khi mỗi người đều bận bịu với một khoảng trời riêng, những mối quan tâm khác. Lắm lúc chỉ hỏi han nhau qua loa bằng mấy dòng tin nhắn.

Bẵng đi hơn 1 năm dài, bây giờ khi đã thảnh thơi, cứ mỗi thứ 7 hàng tuần, tôi với anh lại hẹn nhau đi cà phê. Tôi thường nhờ anh dịch hộ mấy trang sách, còn anh thì khoe tôi những bức ảnh anh chụp trong những chuyến đi. Lần này là Đà Lạt. Anh thao thao bất tuyệt về một Đà Lạt mộng mơ, có những con dốc nhỏ quanh co, những dải khói lam chiều. 

cap-doi-cung-hoang-dao-danh-dan-thai-an

Đà Lạt bao giờ cũng vậy, luôn khiến con người ta phải nhớ nhung, lưu luyến. Dù là vô tình lướt qua cũng muốn dừng chân mà ở lại. Tôi thì bận bịu, chẳng mấy khi đi nhiều nhưng nghe anh kể và xem những bức ảnh anh chụp, tự dưng cũng nổi hứng muốn đi, mùa này đúng là thời điểm thích hợp.

Công việc bộn bề, tôi vắt chân lên cổ mà chạy đua với hàng trăm thứ, vô tình quên luôn cả những dự định sắp sửa. Đùng cái lại lăn ra ốm, mặt mày xanh xao, tóc tai rũ rượi nằm bẹp dí trên giường như chú mèo con cảm lạnh. Anh vừa đi làm, vừa chạy qua chạy lại chăm sóc tôi. Nhìn cái dáng vẻ vội vàng, tất bật của anh, tự dưng thấy tim mình thoáng bình yên. Đã từ lâu tôi chẳng có cảm giác thân quen về một người như thế.

Tôi vẫn tin rằng giữa cuộc đời đầy gập ghềnh, chông gai này sẽ luôn có một nơi có thể ủi an và xoa dịu tất cả những đau thương, mỏi mệt tận cùng. Một nơi mà mọi bão giông đều dừng sau cánh cửa, một nơi nào đó gọi là "nhà". Một người nào đó gọi là người thân. Sau những bon chen vội vã với đời, chúng ta trở về, vội vã cởi giày và trao nhau những nụ cười thật ấm.

cu-di-thoi-2

Cứ thế, chúng tôi ở cạnh bên nhau, dần dần sẻ chia và quan tâm nhau từ những điều nhỏ nhặt. Tôi và anh, hai kẻ cô đơn tự dưng lại dựa vào nhau như thế. Nhà hàng xóm cạnh tôi lâu lâu vẫn cãi nhau om sòm, nhưng cũng có khi tôi thấy hai anh chị nắm tay nhau đi chợ nom vui vẻ, hạnh phúc lắm. Tình yêu vẫn luôn có một sức mạnh diệu kỳ.

Một buổi chiều cuối thu, Hà Nội đẹp e ấp như một cô thiếu nữ. Tôi và anh bước cạnh bên nhau, trên con đường nắng chiều đang dần ngả bóng. Chẳng ai nói với nhau câu gì, chỉ lặng im nghe tiếng lá cây xào xạc và với tôi đó là bình yên. 

Anh chìa tay ra, đôi bàn tay ấm khẽ nắm lấy bàn tay tôi lành lạnh. "Này cô gái của tôi ơi, anh hẹn em, rồi mình cùng nhau hẹn với Đà Lạt nhé".

© Dạ Thảo - blogradio.vn

Xem thêm:Tháng ba dành cho người con gái tôi thương | Radio Tình Yêu

Dạ Thảo

Tôi kể về tôi, về cuộc đời, về anh ấy, về cô ấy, về chúng ta...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top