Đặc quyền của mùa thu cho những tâm hồn mong mỏi sống
2016-09-27 01:26
Tác giả:
Mãi đến hôm nay tôi mới có một ngày chủ nhật rảnh rỗi, không phải đau đầu vì sổ sách và ti tỉ những thứ việc không tên. Một ngày nghỉ hiếm hoi mà tôi đã rất lâu rồi mới lại có được. Ngay từ đêm hôm trước, sau khi đã hoàn thành một núi công việc chồng chất, tôi đã vạch ra trong đầu những thứ mình sẽ "hưởng thụ" vào ngày mai. Bao gồm cả việc đi thăm Bão.
Sáng tôi dậy từ rất sớm, cặm cụi phết mứt lên vài mẩu bánh mỳ con con, pha một bình trà thơm. Cẩn thận xếp dăm ba thứ cần thiết vào trong ba lô, kéo khoá, thong thả đi ra bến xe bus gần nhà.
Đưa chân đá bay một viên đá nhỏ trên đường, xốc lại ba lô và leo lên xe bus. Chuyến xe vào buổi sáng sớm thường thưa thớt, tôi ngồi gần cửa sổ lôi sách ra đọc.
Phải mất gần hai tiếng đồng hồ ngồi trên xe tôi mới đến được nơi mình cần đến. Nơi tôi dừng chân là một ngôi làng nhỏ phía ngoại ô thành phố, mất thêm gần mười lăm phút đi bộ nữa, bây giờ trước mặt tôi là nhà của em - Bão.
Tôi quen em từ rất lâu, trong một dịp khá tình cờ. Chúng tôi cùng đến tham gia buổi diễn thuyết về nghị lực sống - Nơi những con người có đôi ba phần khiếm khuyết gặp nhau. Tôi không khiếm khuyết về thể xác, nhưng sứt mẻ đôi chút về tâm hồn, nó già nua và cằn cỗi, như thể từ rất rất lâu rồi không tìm được thanh âm rộn ràng của cuộc sống, vậy nên tôi tìm đến những nơi mà tôi cho rằng bản thân mình sẽ cảm thấy thảnh thơi và bình yên nhất có thể. Tôi vẫn cứ nghĩ một trong những điều tuyệt vời nhất trong đời mỗi con người chắc lẽ là tìm được một người để đồng cảm, một người hiểu mình hơn ai hết. Và tôi đã rất may mắn khi tìm thấy em.
"Này nhóc! Xem chị mang đến cho em cái gì này!"
Lôi trong túi xách ra mấy quyển tiểu thuyết kinh điển, mấy chiếc đĩa CD em thích mà tôi đã mất công lùng sục bấy lâu, đặt tất cả lên bàn.
"Cảm ơn chị!” - Bão tỏ vẻ rất thích thú. – “Vậy là từ mai em không phải ngồi một chỗ nhìn ra ngoài cửa sổ một cách nhàm chán nữa rồi, mấy cuốn sách chị đem tới lần trước em đã đọc đi đọc lại đến thuộc lòng rồi ấy!"
Bão bị liệt, nhưng điều đó chẳng làm ảnh hưởng tới em. Dường như Bão chẳng mảy may quan tâm tới đôi chân từ lâu đã mất đi cảm giác. Vẫn sống một cuộc sống bình thường, ngày ngày vẫn thức dậy bên khung cửa, thảnh thơi đọc sách, nghe nhạc và viết những câu chuyện. Bão viết rất hay, vẫn nhìn cuộc đời và viết lại những gì em cảm nhận về cuộc đời lên giấy.
Nhét chiếc đĩa CD vào máy phát, quay ra nhìn tôi đang đút mấy mẩu thức ăn cho con mèo mun xám:
"Chị đang nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế ?"
"Chị đang nghĩ đến những gánh nặng mà mình vác trên vai, rồi lại nghĩ đến những nhân vật truyền thuyết như bà Nữ Oa đủ sức vá cả một bầu trời. Bỗng dưng thấy bản thân mình bất lực và nhỏ bé quá!”
Bão bật cười:
"Chúng ta chỉ là những con người bình thường, sống một cuộc sống quá đỗi bình thường. Vậy thì chị còn nghĩ đến những thứ cao siêu như vậy để làm gì chứ ? Nếu cảm thấy không thể cố gắng hay tiếp tục được nữa, thì dừng lại và xoa dịu tâm hồn một chút đi. Đâu ai bắt chị phải thần thánh hoá mọi thứ và gồng mình lên như thế!"
"Nếu như chị viết một cuốn sách, em sẽ là người viết cùng chị chứ?"
"Em nghĩ là không, chị biết mà! Em ngại viết lắm, những thứ em viết mà chị đã đọc chẳng qua chỉ là chút cảm xúc tức thời của tuổi trẻ thôi."
“Chị đã ấp ủ từ rất lâu về những cuốn sách mang tên mình. Nhưng càng ngày cảm xúc càng bí bách. Đôi lúc muốn viết hết ra nhưng lại chẳng biết diễn đạt nó bằng cách nào.”
"Không sao, ai cũng phải trải qua nó, không hoàn thành, không trọn vẹn cũng được."
"Ừ!'
"Thảo, chị đã bao giờ mơ ước những điều không tưởng chưa? Mơ mình biết bay chẳng hạn?"
"Có chứ! Không dưới một lần." - Tôi đáp - "Thậm chí chị còn tưởng tượng những điều điên rồ hơn thế!"
"Hồi còn bé, em cũng mơ ước mình giống như Ninja trong mấy câu truyện Nhật Bản. Nhưng lớn thêm chút nữa, em thấy việc thảnh thơi sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ, như thế là hạnh phúc lắm rồi".
Bão cười, tôi cũng cười, trong lòng bỗng dưng thấy an yên đến lạ. Nắng thu ấm áp chui qua kẽ lá rơi xuống hiên nhà những bóng nắng tròn tròn như quả quất. Tôi, em, những đứa trẻ khác nữa, những tâm hồn khác nữa. Đã có những tuổi trẻ xanh non như vậy. Những khát khao cháy bỏng trong lồng ngực đầy sinh huyết, yêu thương hết mình bằng một quả tim ấm nóng và sống hết mình bằng một linh hồn bất diệt.
Trưa, nắng có đôi chút gay gắt. Gói ghém thật kĩ những câu chuyện đã kể cùng em, lên xe trở về. Tôi sẽ dành buổi chiều còn lại của mình để nghĩ về những thứ còn đang mơ hồ. Phải chăng là cái cảm xúc bi ai, xấu xí trong tôi đã được vẩy vào một thứ màu sắc tươi mới hơn, tôi thật sự thấy nhẹ nhõm. Con người ta sống trên đời lắm lúc cứ cảm thấy mệt mỏi, ưu phiền cũng bởi cuộc sống cứ ồn ào, tấp nập, mọi thứ cứ chảy trôi theo thời gian và chúng ta thì lại không thể cưỡng lại.
Không một ai ngay từ khi sinh ra đã được đặc quyền tận hưởng những thứ êm đềm một cách trọn vẹn, không ai cả. Chúng ta có những câu chuyện của riêng mình, và chúng ta có quyền viết tiếp hoặc kết thúc. Nhưng nếu vẫn cứ sống trên đời thì cứ mạnh dạn mà ước mơ đi, ngay cả khi ước mơ đó bị chôn vùi cùng vô số những điều bí mật.
© Dạ Thảo – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.
Có thể bạn quan tâm: Cuộc sống là món quà tuyệt vời nhất mỗi chúng ta được nhận
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?