Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đặc quyền của mùa thu cho những tâm hồn mong mỏi sống

2016-09-27 01:26

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi không khiếm khuyết về thể xác, nhưng sứt mẻ đôi chút về tâm hồn, nó già nua và cằn cỗi, như thể từ rất rất lâu rồi không tìm được thanh âm rộn ràng của cuộc sống, vậy nên tôi tìm đến những nơi mà tôi cho rằng bản thân mình sẽ cảm thấy thảnh thơi và bình yên nhất có thể. Tôi vẫn cứ nghĩ một trong những điều tuyệt vời nhất trong đời mỗi con người chắc lẽ là tìm được một người để đồng cảm, một người hiểu mình hơn ai hết. Và tôi đã rất may mắn khi tìm thấy em – một tâm hồn luôn mong mỏi những giây phút bình yên của cuộc sống.

***

Mãi đến hôm nay tôi mới có một ngày chủ nhật rảnh rỗi, không phải đau đầu vì sổ sách và ti tỉ những thứ việc không tên. Một ngày nghỉ hiếm hoi mà tôi đã rất lâu rồi mới lại có được. Ngay từ đêm hôm trước, sau khi đã hoàn thành một núi công việc chồng chất, tôi đã vạch ra trong đầu những thứ mình sẽ "hưởng thụ" vào ngày mai. Bao gồm cả việc đi thăm Bão.

Sáng tôi dậy từ rất sớm, cặm cụi phết mứt lên vài mẩu bánh mỳ con con, pha một bình trà thơm. Cẩn thận xếp dăm ba thứ cần thiết vào trong ba lô, kéo khoá, thong thả đi ra bến xe bus gần nhà.

Đưa chân đá bay một viên đá nhỏ trên đường, xốc lại ba lô và leo lên xe bus. Chuyến xe vào buổi sáng sớm thường thưa thớt, tôi ngồi gần cửa sổ lôi sách ra đọc.

Phải mất gần hai tiếng đồng hồ ngồi trên xe tôi mới đến được nơi mình cần đến. Nơi tôi dừng chân là một ngôi làng nhỏ phía ngoại ô thành phố, mất thêm gần mười lăm phút đi bộ nữa, bây giờ trước mặt tôi là nhà của em - Bão.

Tôi quen em từ rất lâu, trong một dịp khá tình cờ. Chúng tôi cùng đến tham gia buổi diễn thuyết về nghị lực sống - Nơi những con người có đôi ba phần khiếm khuyết gặp nhau. Tôi không khiếm khuyết về thể xác, nhưng sứt mẻ đôi chút về tâm hồn, nó già nua và cằn cỗi, như thể từ rất rất lâu rồi không tìm được thanh âm rộn ràng của cuộc sống, vậy nên tôi tìm đến những nơi mà tôi cho rằng bản thân mình sẽ cảm thấy thảnh thơi và bình yên nhất có thể. Tôi vẫn cứ nghĩ một trong những điều tuyệt vời nhất trong đời mỗi con người chắc lẽ là tìm được một người để đồng cảm, một người hiểu mình hơn ai hết. Và tôi đã rất may mắn khi tìm thấy em.

Đặc quyền của mùa thu cho những tâm hồn mong mỏi sống

"Này nhóc! Xem chị mang đến cho em cái gì này!"

Lôi trong túi xách ra mấy quyển tiểu thuyết kinh điển, mấy chiếc đĩa CD em thích mà tôi đã mất công lùng sục bấy lâu, đặt tất cả lên bàn.

"Cảm ơn chị!” - Bão tỏ vẻ rất thích thú. – “Vậy là từ mai em không phải ngồi một chỗ nhìn ra ngoài cửa sổ một cách nhàm chán nữa rồi, mấy cuốn sách chị đem tới lần trước em đã đọc đi đọc lại đến thuộc lòng rồi ấy!"

Bão bị liệt, nhưng điều đó chẳng làm ảnh hưởng tới em. Dường như Bão chẳng mảy may quan tâm tới đôi chân từ lâu đã mất đi cảm giác. Vẫn sống một cuộc sống bình thường, ngày ngày vẫn thức dậy bên khung cửa, thảnh thơi đọc sách, nghe nhạc và viết những câu chuyện. Bão viết rất hay, vẫn nhìn cuộc đời và viết lại những gì em cảm nhận về cuộc đời lên giấy.

Nhét chiếc đĩa CD vào máy phát, quay ra nhìn tôi đang đút mấy mẩu thức ăn cho con mèo mun xám:

"Chị đang nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế ?"

"Chị đang nghĩ đến những gánh nặng mà mình vác trên vai, rồi lại nghĩ đến những nhân vật truyền thuyết như bà Nữ Oa đủ sức vá cả một bầu trời. Bỗng dưng thấy bản thân mình bất lực và nhỏ bé quá!”

Bão bật cười:

"Chúng ta chỉ là những con người bình thường, sống một cuộc sống quá đỗi bình thường. Vậy thì chị còn nghĩ đến những thứ cao siêu như vậy để làm gì chứ ? Nếu cảm thấy không thể cố gắng hay tiếp tục được nữa, thì dừng lại và xoa dịu tâm hồn một chút đi. Đâu ai bắt chị phải thần thánh hoá mọi thứ và gồng mình lên như thế!"

"Nếu như chị viết một cuốn sách, em sẽ là người viết cùng chị chứ?"

"Em nghĩ là không, chị biết mà! Em ngại viết lắm, những thứ em viết mà chị đã đọc chẳng qua chỉ là chút cảm xúc tức thời của tuổi trẻ thôi."

“Chị đã ấp ủ từ rất lâu về những cuốn sách mang tên mình. Nhưng càng ngày cảm xúc càng bí bách. Đôi lúc muốn viết hết ra nhưng lại chẳng biết diễn đạt nó bằng cách nào.”

"Không sao, ai cũng phải trải qua nó, không hoàn thành, không trọn vẹn cũng được."

"Ừ!'

"Thảo, chị đã bao giờ mơ ước những điều không tưởng chưa? Mơ mình biết bay chẳng hạn?"

"Có chứ! Không dưới một lần." - Tôi đáp - "Thậm chí chị còn tưởng tượng những điều điên rồ hơn thế!"

"Hồi còn bé, em cũng mơ ước mình giống như Ninja trong mấy câu truyện Nhật Bản. Nhưng lớn thêm chút nữa, em thấy việc thảnh thơi sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ, như thế là hạnh phúc lắm rồi".

Đặc quyền của mùa thu cho những tâm hồn mong mỏi sống

Bão cười, tôi cũng cười, trong lòng bỗng dưng thấy an yên đến lạ. Nắng thu ấm áp chui qua kẽ lá rơi xuống hiên nhà những bóng nắng tròn tròn như quả quất. Tôi, em, những đứa trẻ khác nữa, những tâm hồn khác nữa. Đã có những tuổi trẻ xanh non như vậy. Những khát khao cháy bỏng trong lồng ngực đầy sinh huyết, yêu thương hết mình bằng một quả tim ấm nóng và sống hết mình bằng một linh hồn bất diệt.

Trưa, nắng có đôi chút gay gắt. Gói ghém thật kĩ những câu chuyện đã kể cùng em, lên xe trở về. Tôi sẽ dành buổi chiều còn lại của mình để nghĩ về những thứ còn đang mơ hồ. Phải chăng là cái cảm xúc bi ai, xấu xí trong tôi đã được vẩy vào một thứ màu sắc tươi mới hơn, tôi thật sự thấy nhẹ nhõm. Con người ta sống trên đời lắm lúc cứ cảm thấy mệt mỏi, ưu phiền cũng bởi cuộc sống cứ ồn ào, tấp nập, mọi thứ cứ chảy trôi theo thời gian và chúng ta thì lại không thể cưỡng lại.

Không một ai ngay từ khi sinh ra đã được đặc quyền tận hưởng những thứ êm đềm một cách trọn vẹn, không ai cả. Chúng ta có những câu chuyện của riêng mình, và chúng ta có quyền viết tiếp hoặc kết thúc. Nhưng nếu vẫn cứ sống trên đời thì cứ mạnh dạn mà ước mơ đi, ngay cả khi ước mơ đó bị chôn vùi cùng vô số những điều bí mật.

© Dạ Thảo – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.

Có thể bạn quan tâm: Cuộc sống là món quà tuyệt vời nhất mỗi chúng ta được nhận


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top