Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giá như con có thể nói lời yêu thương

2019-03-01 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Con chưa bao giờ nói rằng con thương bố, và con nghĩ hầu hết những đứa trẻ khác cũng giống như con, đều ngại ngùng khi bày tỏ lời yêu thương với bố mẹ. Con là đứa hay viết buồn vui ở đời lên giấy, nhưng chẳng bao giờ con khoe bố mẹ những bài viết của con. Con giấu nhẹm đi và cứ thế một mình gặm nhấm những xúc cảm lộn xộn ấy. Con mong một ngày không xa có thể can đảm đứng trước mặt bố mẹ và nói lên những điều mà con im lặng bấy lâu nay.

***

Con không biết bố còn nhớ không. Ngày bé con đi học mẫu giáo, tiết học hôm ấy có chủ đề là “Kể về nghề nghiệp của bố em!”. Cả lớp xếp thành vòng tròn và lần lượt từng bạn sẽ đứng lên nói về nghề nghiệp của bố mình. Khi ấy bố đang làm công nhân ở lò sấy cau!

Con đã rất hồi hộp khi nhìn từng bạn đứng lên và đắn đo suy nghĩ rất nhiều. Rồi cũng đến lượt con. Và câu trả lời của con khi ấy là “Bố em là cảnh sát”. Ngay sau đó cả lớp ồ lên trêu chọc con, bố con không phải là cảnh sát, bố con làm ở lò sấy cau.

Buổi chiều khi mẹ đến đón con, cô giáo đã kể lại cho mẹ nghe câu trả lời của con ở lớp. Về nhà bố mẹ cười trêu con, và con cũng chỉ cười trừ một cách thẹn thùng, giống như mình chỉ nhầm lẫn một lỗi nhỏ.

blog radio, Giá như con có thể nói lời yêu thương

Con không biết khi ấy bố đã nghĩ gì, bố có buồn khi con sợ xấu hổ mà nói dối rằng bố là cảnh sát không. Hay đơn giản bố chỉ nghĩ đấy là câu nói ngây ngô của đứa trẻ con học mẫu giáo và quên đi ngay sau đó. Con còn quá bé để biết rằng khi ấy bố đã về hưu rồi. Bố là người nhà nước, hưởng lương theo chế độ giống như tất cả những người về hưu khác. Nhưng vì cuộc sống, vì hoàn cảnh gia đình mà bố vẫn phải đi làm thêm đủ mọi nghề. Từ thợ mộc, công nhân làm đũa đến bảo vệ nhà máy. Con thật sự không ngờ được rằng chính câu nói dối vụng về của con ngày hôm ấy đã làm con day dứt và ân hận cho đến mãi sau này. Khi ấy con sợ xấu hổ, con sợ bạn bè chê cười, và con đã chọn cách nói dối như thế đấy.

Về sau khi lớn hơn, đi học cô giáo đã dạy con rằng nghề chân chính nào cũng cần được tôn trọng. Rằng “Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai”. Con bắt đầu cảm thấy hối hận về câu trả lời của mình ngày trước.

Con sai rồi! Sai khi con chối bỏ và cảm thấy tự ti về công việc bố đang làm để nuôi con ăn học.

Có những câu chuyện trong đời chắc hẳn bố đã quên, nhưng con thì vẫn còn nhớ. Con sắp xếp và lưu giữ chúng theo cách của riêng mình. Con nhớ như in những trận đòn đau của bố, nhớ mỗi lần đánh con xong bố lại vạch quần con ra nhìn những vết roi lằn rồi ứa nước mắt. Bố rất thương con, nhưng bố muốn con phải nên người.

Con nhớ cả những lần con ốm đau cũng chỉ bện hơi quấn bố, những lần đi học quên mang ô và rồi bố lại mặc áo mưa đi bộ đến đón con về. Con đã từng nghe được ở đâu đó câu nói “Nơi ấm áp, an toàn và bình yên nhất là sau lưng cha.” Và con đã rất may mắn khi tuổi thơ con có bố để được chở che như thế.

Giờ đây khi có ai hỏi con, bố mẹ cháu làm nghề gì? Con đã có thể trả lời một cách đầy tự tin rằng bố con đã về hưu và mẹ con đang làm ở uỷ ban xã.

Con tạm biệt góc sân nơi con hay ngồi chơi đồ hàng, tạm biệt chiếc bàn học bố đóng tặng con ngày con lên lớp 6. Tạm biệt tất thảy những thứ thân quen, con rời xa vòng tay bố mẹ để đi học đại học xa nhà. Ngày nào bố cũng gọi điện mấy lần hỏi han con đủ thứ, sợ con buồn, sợ con thiếu thốn. Đến năm thứ 2 con bắt đầu đi làm thêm, con làm bồi bàn cho một quán ăn nhỏ. Tháng lương đầu tiên con gọi điện khoe bố với tâm trạng vui mừng hết cỡ, bố vừa vui lại vừa sợ con đi làm vất vả.

blog radio, Giá như con có thể nói lời yêu thương

Con đã bắt đầu thấm thía cảnh xa nhà, thấm thía cảnh đi làm thuê kiếm đồng tiền không hề dễ dàng như con vẫn từng nghĩ. Con lại càng thương bố nhiều hơn. Con thương những giọt mồ hôi, thương những đêm khẽ nén xuống tiếng thở dài vì lo toan cuộc sống. Con thương những lần đạp xe đi làm ngày mưa cũng như ngày nắng, có một hôm bị chó nhà người ta cắn rách cả chân. 3 năm bố mổ 2 lần sỏi thận, nhưng bố vẫn không chịu nghỉ ngơi. Con thương, thương đến thắt lòng.

Con viết lan man những dòng này khi đồng hồ đã gần 4 giờ sáng. Trằn trọc mãi không ngủ được và tự nhiên con lại nhớ về những chuyện cũ ngày xưa. Trong mắt bố con mãi mãi là đứa con gái bé bỏng luôn cần được chở che và bảo vệ. Con chỉ tiếc bố sinh con muộn quá, nên khi con chưa kịp khôn lớn thì bố đã có tuổi rồi. Tuổi của bố đáng lẽ ra đã được nghỉ ngơi an nhàn, nhưng bố vẫn đi làm quanh năm suốt tháng. Con thương mà chỉ biết cắm đầu vào học, cắm đầu vào làm, mong sớm ra trường ổn định để bố không phải vất vả nữa. Mỗi lần nghe con bảo sau này sẽ nuôi bố, bố chỉ cười “Lo mà học đi”.

Con chưa bao giờ nói rằng con thương bố, và con nghĩ hầu hết những đứa trẻ khác cũng giống như con, đều ngại ngùng khi bày tỏ lời yêu thương với bố mẹ. Con là đứa hay viết buồn vui ở đời lên giấy, nhưng chẳng bao giờ con khoe bố mẹ những bài viết của con. Con giấu nhẹm đi và cứ thế một mình gặm nhấm những xúc cảm lộn xộn ấy. Con mong một ngày không xa có thể can đảm đứng trước mặt bố mẹ và nói lên những điều mà con im lặng bấy lâu nay. Tự hào khoe những thành công mà con đã đạt được. Con sẽ không gục ngã dù cho cuộc sống có khắc nghiệt và dòng đời luôn xô đẩy con đi theo những hướng không mong muốn.

Con vẫn đang mong một ngày con sẽ thành công!

Bố sẽ đợi được con chứ!

© Dạ Thảo – blogradio.vn

Ảnh minh họa: Tuart.net

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bạn đón bình minh như thế nào?

Bạn đón bình minh như thế nào?

Cô ngồi sau xe anh, bàn tay siết nhẹ vào áo khoác. Hơi ấm từ chiếc áo lan tỏa, không chỉ xua tan cái lạnh của cơn mưa mà còn khiến trái tim cô rung lên một nhịp lạ lẫm.

Lỡ một nhịp thương

Lỡ một nhịp thương

Người con trai từng ôm cô mỗi đêm, từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, giờ đây lại là người tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu nhất. Anh ấy đã từng bảo rằng giúp cô nhặt tình mảnh vỡ của con tim. Thật nực cười, khi chính anh ta lại là người khiến nó tan nát thành từng mảnh vỡ, hết lần này tới lần khác.

Bốn mùa và em!

Bốn mùa và em!

Một cánh én liệng Bẻ cong vành trời Một cơn mưa ướt Khóc ngày chia phôi

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi

Chỉ là quá khứ mà thôi

Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài

Tiếng thở dài

Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

back to top