Giá như con có thể nói lời yêu thương
2019-03-01 01:22
Tác giả:
Con không biết bố còn nhớ không. Ngày bé con đi học mẫu giáo, tiết học hôm ấy có chủ đề là “Kể về nghề nghiệp của bố em!”. Cả lớp xếp thành vòng tròn và lần lượt từng bạn sẽ đứng lên nói về nghề nghiệp của bố mình. Khi ấy bố đang làm công nhân ở lò sấy cau!
Con đã rất hồi hộp khi nhìn từng bạn đứng lên và đắn đo suy nghĩ rất nhiều. Rồi cũng đến lượt con. Và câu trả lời của con khi ấy là “Bố em là cảnh sát”. Ngay sau đó cả lớp ồ lên trêu chọc con, bố con không phải là cảnh sát, bố con làm ở lò sấy cau.
Buổi chiều khi mẹ đến đón con, cô giáo đã kể lại cho mẹ nghe câu trả lời của con ở lớp. Về nhà bố mẹ cười trêu con, và con cũng chỉ cười trừ một cách thẹn thùng, giống như mình chỉ nhầm lẫn một lỗi nhỏ.
Con không biết khi ấy bố đã nghĩ gì, bố có buồn khi con sợ xấu hổ mà nói dối rằng bố là cảnh sát không. Hay đơn giản bố chỉ nghĩ đấy là câu nói ngây ngô của đứa trẻ con học mẫu giáo và quên đi ngay sau đó. Con còn quá bé để biết rằng khi ấy bố đã về hưu rồi. Bố là người nhà nước, hưởng lương theo chế độ giống như tất cả những người về hưu khác. Nhưng vì cuộc sống, vì hoàn cảnh gia đình mà bố vẫn phải đi làm thêm đủ mọi nghề. Từ thợ mộc, công nhân làm đũa đến bảo vệ nhà máy. Con thật sự không ngờ được rằng chính câu nói dối vụng về của con ngày hôm ấy đã làm con day dứt và ân hận cho đến mãi sau này. Khi ấy con sợ xấu hổ, con sợ bạn bè chê cười, và con đã chọn cách nói dối như thế đấy.
Về sau khi lớn hơn, đi học cô giáo đã dạy con rằng nghề chân chính nào cũng cần được tôn trọng. Rằng “Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai”. Con bắt đầu cảm thấy hối hận về câu trả lời của mình ngày trước.
Con sai rồi! Sai khi con chối bỏ và cảm thấy tự ti về công việc bố đang làm để nuôi con ăn học.
Có những câu chuyện trong đời chắc hẳn bố đã quên, nhưng con thì vẫn còn nhớ. Con sắp xếp và lưu giữ chúng theo cách của riêng mình. Con nhớ như in những trận đòn đau của bố, nhớ mỗi lần đánh con xong bố lại vạch quần con ra nhìn những vết roi lằn rồi ứa nước mắt. Bố rất thương con, nhưng bố muốn con phải nên người.
Con nhớ cả những lần con ốm đau cũng chỉ bện hơi quấn bố, những lần đi học quên mang ô và rồi bố lại mặc áo mưa đi bộ đến đón con về. Con đã từng nghe được ở đâu đó câu nói “Nơi ấm áp, an toàn và bình yên nhất là sau lưng cha.” Và con đã rất may mắn khi tuổi thơ con có bố để được chở che như thế.
Giờ đây khi có ai hỏi con, bố mẹ cháu làm nghề gì? Con đã có thể trả lời một cách đầy tự tin rằng bố con đã về hưu và mẹ con đang làm ở uỷ ban xã.
Con tạm biệt góc sân nơi con hay ngồi chơi đồ hàng, tạm biệt chiếc bàn học bố đóng tặng con ngày con lên lớp 6. Tạm biệt tất thảy những thứ thân quen, con rời xa vòng tay bố mẹ để đi học đại học xa nhà. Ngày nào bố cũng gọi điện mấy lần hỏi han con đủ thứ, sợ con buồn, sợ con thiếu thốn. Đến năm thứ 2 con bắt đầu đi làm thêm, con làm bồi bàn cho một quán ăn nhỏ. Tháng lương đầu tiên con gọi điện khoe bố với tâm trạng vui mừng hết cỡ, bố vừa vui lại vừa sợ con đi làm vất vả.
Con đã bắt đầu thấm thía cảnh xa nhà, thấm thía cảnh đi làm thuê kiếm đồng tiền không hề dễ dàng như con vẫn từng nghĩ. Con lại càng thương bố nhiều hơn. Con thương những giọt mồ hôi, thương những đêm khẽ nén xuống tiếng thở dài vì lo toan cuộc sống. Con thương những lần đạp xe đi làm ngày mưa cũng như ngày nắng, có một hôm bị chó nhà người ta cắn rách cả chân. 3 năm bố mổ 2 lần sỏi thận, nhưng bố vẫn không chịu nghỉ ngơi. Con thương, thương đến thắt lòng.
Con viết lan man những dòng này khi đồng hồ đã gần 4 giờ sáng. Trằn trọc mãi không ngủ được và tự nhiên con lại nhớ về những chuyện cũ ngày xưa. Trong mắt bố con mãi mãi là đứa con gái bé bỏng luôn cần được chở che và bảo vệ. Con chỉ tiếc bố sinh con muộn quá, nên khi con chưa kịp khôn lớn thì bố đã có tuổi rồi. Tuổi của bố đáng lẽ ra đã được nghỉ ngơi an nhàn, nhưng bố vẫn đi làm quanh năm suốt tháng. Con thương mà chỉ biết cắm đầu vào học, cắm đầu vào làm, mong sớm ra trường ổn định để bố không phải vất vả nữa. Mỗi lần nghe con bảo sau này sẽ nuôi bố, bố chỉ cười “Lo mà học đi”.
Con chưa bao giờ nói rằng con thương bố, và con nghĩ hầu hết những đứa trẻ khác cũng giống như con, đều ngại ngùng khi bày tỏ lời yêu thương với bố mẹ. Con là đứa hay viết buồn vui ở đời lên giấy, nhưng chẳng bao giờ con khoe bố mẹ những bài viết của con. Con giấu nhẹm đi và cứ thế một mình gặm nhấm những xúc cảm lộn xộn ấy. Con mong một ngày không xa có thể can đảm đứng trước mặt bố mẹ và nói lên những điều mà con im lặng bấy lâu nay. Tự hào khoe những thành công mà con đã đạt được. Con sẽ không gục ngã dù cho cuộc sống có khắc nghiệt và dòng đời luôn xô đẩy con đi theo những hướng không mong muốn.
Con vẫn đang mong một ngày con sẽ thành công!
Bố sẽ đợi được con chứ!
© Dạ Thảo – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu