Thanh xuân, tôi đã nợ cha mẹ rất nhiều lời xin lỗi
2018-11-07 01:20
Tác giả:

Gió lạnh ùa vào từng đợt. Trong ánh đèn chập chờn, hình ảnh một người phụ nữ mải miết quét lá bên vỉa hè. Cái dáng gầy gầy cùng đôi vai nhỏ bé đổ xuống lòng đường trong phút chốc làm sống mũi tôi cay xè. Nhà, đã lâu lắm rồi tôi cất hình ảnh ấy giữa ngổn ngang cuộc sống thường nhật. Tôi mãi lao vào con đường của riêng tôi, mãi chạy theo khát vọng, hoài bão mà dần quên đi những con người ngày đêm vì tôi mà làm lụng vất vả.
Tôi gọi về nhà trong nỗi lo âu và tự trách chính bản thân mình đã vô tâm trong khoảng thời gian dài. Một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Linh hả con?
- Dạ, con nè mẹ, mẹ đã ăn cơm chưa ạ?
- Nhà mình mới vừa ăn cơm xong, thế có chuyện gì hở con?
- Dạ không, con chỉ gọi về hỏi thăm nhà mình thôi.
Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ vì rằng bản thân chưa bao gờ dành nhiều thời gian để quan tâm đến những người yêu thương mình, rồi nó trở thành thói quen khi ta nhấc máy gọi về nhà thì đã hình thành trong suy nghĩ của cha mẹ rằng con cái chỉ gọi khi gặp chuyện hay có vấn đề gì cần giải quyết. Tôi kể cho mẹ nghe về cuộc sống của tôi dạo gần đây, rằng tôi vẫn làm rất tốt công việc của mình và bảo mẹ đừng lo lắng gì cho tôi cả.
Chao ôi, tấm lòng của những người làm cha mẹ có bao giờ thôi ngừng nghĩ cho con cái, dù cho con đã lớn khôn. Tháng mười trời mưa tầm tã. Độ này ở nhà, cha mẹ tôi lại phải lận đận dầm mưa lo cho con heo, con bò rồi chuyện đồng án. Tôi vẫn còn nhớ hình ảnh mẹ tôi với chiếc áo mưa cánh dơi màu đen, mẹ đội thúng rau trên đầu, lội qua những con nước lớn dưới cơn mưa nặng hạt, trở về với chúng tôi, đáp lại ánh nhìn con trẻ là những chùm me, hạt dẻ…

Tuổi thơ tôi là mỗi sớm tinh mơ, chạy xe dọc theo con đường sói đá, len qua đám cỏ mía đầu làng để đến cánh đồng nơi cha mẹ tôi đang mồ hôi nhễ nhại. Lúc ấy mặt trời đã lên cao. Những tia nắng vàng lung linh khẽ nhảy nhót trên vành nón lá mẹ tôi. Dáng cha mẹ cặm cụi nhổ mạ. Xa xa bên kia con mương là hàng cây xoan cao to, trổ bông trắng xóa cả một góc trời. Lúc đó, tôi đã ao ước rằng giá mà mình lớn nhanh hết sức có thể để đỡ đần mẹ cha, cùng san sẻ nỗi lo toan cực nhọc. Những đêm dài nằm nghe tôi thủ thỉ, mẹ chỉ mỉm cười: “Con chỉ cần học thật giỏi là mẹ vui rồi.”
Sau này khi lớn lên tôi chợt hiểu ra rằng con cái luôn là niềm tự hào nhất của cha mẹ, là động lực để cha mẹ làm việc mỗi ngày. Dù cho có khó khăn, gian khổ chỉ cần nghỉ tới các con là cái khổ tự dưng biến mất, thay vào đó là niềm vui thường trực trên đôi mắt, nụ cười.
Hồi nhỏ tôi vẫn thường ước ao thật nhiều thứ, ước ao được lớn nhanh, được ở cạnh cha mẹ đỡ đần. Ấy vậy mà đứa trẻ ấy, sau nhiều năm trưởng thành lại lao vào con đường riêng của nó, dần quên mất cái ước mơ giản đơn năm nào. Đôi chân nó mãi miết chạy theo những niềm vui riêng. Nó không còn nhớ và cũng không thực hiện lời mơ ước lúc nhỏ. Ngay cả vài cuộc điện thoại hỏi thăm sức khỏe cha mẹ, nó cũng dần bỏ bê.
Dẫu biết thanh xuân đẹp lắm, tuổi trẻ là phải đi muôn nơi để được trải nghiệm mọi thứ. Nhưng bạn biết không, đâu đó nơi quê nhà, khi nắng chiều chợt tắt, hình dáng những người cha, người mẹ vất vả với cuộc sống mưu sinh, với những lo toan cho cuộc sống của đứa con xa nhà. Và dù cha mẹ không nói, không thể hiện ra ngoài nhưng sâu thẳm trong họ vẫn rất cần sự quan tâm của con cái. Không cần điều gì to tát cả, bạn hãy bắt đầu từ việc giản đơn gọi về nhà cho cha mẹ mình, tập nói những lời yêu thương một cách chân thành nhất. Tấm lòng cha mẹ chúng ta rộng lớn lắm, chỉ cần bạn hối lỗi, chỉ cần bạn sẻ chia, cha mẹ sẽ dang rộng cánh tay ôm ta vào lòng mà vỗ về.
Thanh xuân, tôi đã nợ cha mẹ rất nhiều lời xin lỗi. Tôi xin lỗi những người yêu thương tôi vì không thường xuyên quan tâm họ, không ở cạnh kề họ mỗi khi họ ốm đau, mỏi mệt. Tôi xin lỗi vì chưa bao giờ đủ dũng khí để nói rằng tôi thương họ biết nhường, xin lỗi vì đã để cha mẹ phải lo cho dứa con này quá nhiều. Những năm tháng sau này, tôi tự nhắn nhủ bản thân mình hãy nghĩ về gia đình – nơi bình yên nhất của tôi. Cầu chúc cho cha mẹ luôn khỏe mạnh, ở cạnh tôi lâu dài.
© trần thị trà linh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.








