Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân của tôi tôi nợ mẹ ngàn lời xin lỗi

2018-10-25 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Đôi khi con ước chỉ một lần thôi được ăn cơm mẹ nấu, những ngày đau ốm kiệt quệ như thế này con vẫn nhớ mãi hình ảnh mẹ khóc bưng tô cháo nóng ngồi bên. Con giờ đã có thể làm ra tiền có thể mua cho mẹ mọi thứ nhưng chưa một lần con có cơ hội làm điều đó, giờ con có thể chạy xe con đã chạy qua bao nhiêu hành trình nhưng chưa một lần được chở mẹ sau lưng.

***

blog radio, Thanh xuân của tôi tôi nợ mẹ ngàn lời xin lỗi

Vào những năm đầu của thanh xuân phơi phới, con mang hành trang bước vào ngôi trường chuyên nghiệp và sống cuộc sống xa nhà, xa quê hương, xa xóm nghèo cơ cực và xa vòng tay che chở của ba mẹ. Những ngày đầu đối với con vô cùng vất vả, tự mình thích nghi với môi trường mới, tự mình chống chọi với nỗi nhớ nhà và nhất là nhớ mẹ.

Ngày nghe tin mẹ bệnh phải đi Sài Gòn để chữa trị con đâu biết rằng từ cái ngày ấy người mẹ xinh đẹp của con phải chống chọi với căn bệnh quái ác như thế nào. Sau này khi mẹ mất, dì kể mỗi lần con gọi về mẹ vẫn bắt máy dù đang mệt không thể thở, nén cơn ho đau đớn để con an lòng.

Mẹ biết không, ngày nghe tin mẹ mất, con đứng đơ ra nhìn ba òa lên khóc. Cái giây phút đó con đã biết thế giới của mình đã sụp đổ hoàn toàn rồi, con cũng ý thức được từ đây không còn ai an nhiên ôm con vào lòng gọi “Hai của mẹ!”, không còn ai la rầy rằng không biết chăm việc nhà cũng không còn ai hứa hẹn những hôm đi chợ huyện và đau xót hơn là không còn ai để mỗi khi về nhà con gọi hối hả “Mẹ ơi!”.

Cho đến bây giờ và mãi sau này điều con hối hận nhất là quảng thời gian khó khăn ấy của mẹ con chưa từng ở bên bầu bạn, chưa từng pha cho mẹ cốc sữa hay bóc cho mẹ viên thuốc, tàn nhẫn hơn lúc mẹ lâm chung con cũng chẳng thể tiếp cho mẹ động lực cuối cùng. Ngày mẹ ra đi chắc mẹ vẫn nghĩ con chưa hề biết căn bệnh của mẹ, chắc mẹ sẽ an yên khi nghĩ đứa con gái yếu đuối không phải đau thương quảng thời gian trước đó. Đến khi lìa đời mẹ vẫn suy nghĩ mọi cách để làm chị em con không tổn thương.

blog radio, Thanh xuân của tôi tôi nợ mẹ ngàn lời xin lỗi

Mẹ xa gia đình mình, xa chị em con đã gần 8 năm rồi, con đã bước qua tuổi 26, cái tuổi cho một sự trưởng thành chín muồi cũng là cái tuổi quay về gặm nhấm những đau thương chưa từng cũ. Đôi lúc bắt gặp hình ảnh gia đình bạn con, chúng khoe cái áo mới mua cho mẹ, khoe mẹ mới kể chuyện xóm nhà cho tụi nó nghe hay đơn giản thôi là nói bâng quơ sáng nay mẹ chúng mua gì ăn sáng thì con tưởng chừng như mình lại sắp gục ngã như 8 năm về trước. Con không dám tưởng tưởng mình sao có thể sống tiếp và trưởng thành sau cái ngày tàn khốc đó, rồi mình sẽ thế nào khi mai này theo chồng mà trước ngày cưới không có mẹ ở bên. Đó quả thật là nỗi sợ hãi ám ảnh cả tuổi trẻ của con, ám ảnh đến tan thương như cái ngày mẹ buông tay con mà đi mãi.

Đôi khi con ước chỉ một lần thôi được ăn cơm mẹ nấu, những ngày đau ốm kiệt quệ như thế này con vẫn nhớ mãi hình ảnh mẹ khóc bưng tô cháo nóng ngồi bên. Con giờ đã có thể làm ra tiền có thể mua cho mẹ mọi thứ nhưng chưa một lần con có cơ hội làm điều đó, giờ con có thể chạy xe con đã chạy qua bao nhiêu hành trình nhưng chưa một lần được chở mẹ sau lưng. Giờ con có thể lấy chồng nhưng con không bao giờ còn cơ hội để nghe lời khuyên từ mẹ. Những hành động, hình ảnh hằng ngày vẫn rất nhỏ rất đời thường nhưng khi mất đi con người ta không bao giờ có thể quay lại thực hiện được.

Thanh xuân của tôi là những tháng ngày đau đớn triền miên, nhung nhớ đến bất lực. Thanh xuân của tôi nợ gì ư? Thanh xuân của tôi tôi đã sống trọn với những gì tôi có chỉ duy nhất tôi nợ một người, tôi nợ một lời mà suốt cuộc đời tôi chẳng thể nào bù đắp nổi. Thanh xuân của tôi tôi nợ mẹ tôi ngàn lời xin lỗi!

© Nguyễn Lê Quỳnh My – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Học cách quên em

Học cách quên em

Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

back to top