Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bàn tay mẹ nâng bước chân con

2018-10-24 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Mọi thứ ở hiện tại dù có muốn hay không, thích hay không thì chúng ta đều phải trân trọng. Những gì thuộc về quá khứ thì để hoài niệm chứ không phải để sống hoài trong nhung nhớ, thương tiếc và day dứt.

***

Ít ai nghĩ được rằng một cô gái có ngoại hình bình thường, tính cách có phần “sớm nắng chiều mưa trưa lưa thưa chút gió” như tôi, lại từng có một chặng đường quá khứ màu xám ảm đạm. Có nhiều lúc tôi đã muốn quên đi những sai lầm trong quá khứ, những vết thương lòng của tôi và của người tôi mãi yêu.

Sống trong những tháng năm tuổi trẻ ai mà chẳng có riêng cho mình những gam màu tươi đẹp xen lẫn những gam màu tối. Đúng vậy! Sự pha trộn hài hòa ấy đến với tôi năm 15 tuổi. Thời gian ấy, tôi vừa bước vào ngưỡng cửa ngôi trường cấp ba mà với tôi là cả một thế giới rộng lớn. Sau này tôi thấy mọi thứ không thực sự rộng lớn như những gì tôi đã từng nghĩ, tôi nhỏ bé như hạt cát giữa sa mạc vậy. Tôi sống trong những buổi đầu ngây dại ấy chỉ một tuần đầu tiên nơi học đường còn lạ lẫm, và thời gian sau đó là chuỗi dài buồn tủi và ân hận.

Bàn tay mẹ nâng bước chân con

Tôi trở nên ghét những cơn mưa rào kể từ ngày ông mất. Sống với ông từ nhỏ nên đó là một cú sốc lớn đối với tôi. Mọi thứ xung quanh chỉ một màu đen tối và u uất, tôi cố thu mình lại để quên đi sự thật quá đỗi bất ngờ. Chính vì vậy mà tôi dần trở nên ít nói, tính tình ương nghạnh, nóng nảy và bất cần. Giai đoạn tuổi mới lớn với những suy nghĩ thiếu chín chắn, không thông suốt ấy của tôi in hằn những hành động nông nỗi đến ân hận. Tôi ước mình có thể quay ngược thời gian để trở về quá khứ, để làm những điều tốt đẹp hơn.

Ai nhìn vào cũng nghĩ rằng tôi là đứa con gái ngoan, học giỏi nhưng không ai biết rằng tôi là đứa hư ngầm, tính cách như một đứa con trai. Khi ông mất thì tôi nghĩ rằng người hiểu tôi nhất, thương tôi nhất đã không còn. Tôi thấy cô độc trong chính suy nghĩ của mình. Khi nội còn sống tôi đã không thể hiện nhiều sự yêu thương của mình, không biết trân trọng tình thương và sự dạy dỗ của nội dành cho tôi để rồi khi mất đi mới thấy hối tiếc. Ấy vậy mà tôi lại không suy nghĩ được như thế đối với tình thương mà ba mẹ dành cho tôi. Lần cãi nhau to tiếng nhất của tôi và mẹ là sau 100 ngày ông mất và cũng là lần cãi nhau cuối cùng. Tôi thực sự đã có những hành động quá hỗn xược và ngỗ nghịch khi cãi lại mẹ. Bản tính nóng nảy lại thêm phần nhất thời mất bình tĩnh, không kiểm soát được lời nói và hành vi đã khiến tôi tự thấy xấu hổ với chính mình. Hơn hết, tôi thất vọng bản thân nhiều khi làm bậc sinh thành phải buồn lòng vì có đứa con gái nghỗ nghịch như tôi.

Bàn tay mẹ nâng bước chân con

Giống như một sự khủng hoảng về tinh thần, tôi biết sai nhưng không dám nói lời xin lỗi với mẹ, tự nhốt mình trong im lặng và bóng tối. Vì tôi thấy lỗi của mình quá lớn, quá xấu hổ và bất hiếu nên nhiều lúc tôi không muốn chia sẻ tâm tư với ai, cũng không muốn ai biết mình từng hư như vậy. Nhưng mẹ vẫn là người chủ động khuyên bảo, cho tôi cơ hội xin lỗi và sửa sai. Nếu tôi không tự nhận thức lại bản thân mình, thì chắc có lẽ đã không có tôi ngày hôm nay. Để rồi sau này, khi thời gian trôi qua khá lâu rồi thì tôi vẫn tự nhắc mình không được quên những sai lầm trong quá khứ. Đó là cách để tôi cố gắng hoàn thiện nhân cách con người.

Mọi thứ ở hiện tại dù có muốn hay không, thích hay không thì chúng ta đều phải trân trọng. Tôi dễ dàng hơn trong lời nói xin lỗi và cảm ơn mọi người. Những gì thuộc về quá khứ thì để hoài niệm chứ không phải để sống hoài trong nhung nhớ, thương tiếc và day dứt. Hãy học cách chấp nhận và phấn đấu vì những điều tốt đẹp trong cuộc sống, bởi vì hôm nay là quá khứ của ngày mai! Ba mẹ luôn bên cạnh để ủng hộ, dõi theo và tiếp sức cho sự lựa chọn của tôi. Vì những điều không đẹp trong quá khứ khiến tôi trân trọng hiện tại hơn, cố gắng vì bản thân và vì ba mẹ. Tôi không muốn làm họ buồn thêm một lần nào nữa, tôi muốn nói họ hãy yên tâm và chỉ cần bên cạnh tôi trên chặng đường phía trước.

© Phan Thị Tuyết Nhung – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

Bình minh trên phố

Bình minh trên phố

Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.

back to top