Khi mẹ vắng nhà
2018-09-05 01:20
Tác giả:
Rồi theo thói quen muôn thuở của mình, con mở tung cửa tủ đựng thức ăn xem có gì để con ăn vụng không? Má thường hay trêu con có thói quen ăn vụng như thế mà. Nhưng tủ chẳng có gì để con ăn được hết má ơi? Ba có giỏi việc bếp núc đâu, ba lại dễ nuôi nữa nên chỉ có mấy con cá nhỏ xíu chiên với mấy cộng rau lang luộc thôi à. Bếp nhà mình hôm nay cũng không được gọn gàng như bình thường nữa. Các anh, chị cũng mới về nên cũng chưa ai động dao, động thớt hết. Rồi con lại bước ra sau nhà mình xem trang trại nuôi vịt, gà của má.
Nói là trang trại cho nghe sang chảnh vậy thôi chứ thực tế thì đơn giản hơn nhiều má nhỉ. Con mê vịt xiêm nên lúc nào má cũng nuôi sẵn bầy vịt xiêm, gà để lúc nào chị em tụi con về cũng có để ăn. Nhìn tụi nó hôm nay nhếch nhác lắm má, trông có vẻ như là tụi nó đang đói. Nhà có má tụi nó được ăn uống no đủ vì đơn giản má rất thương vật nuôi với lại cũng “áp lực” nuôi cho tụi nó nhanh lớn để mỗi khi chị em tụi con làm tiệc nữa phải không má?
Tự nhiên con thấy nhớ da diết cái âm thanh quen thuộc má kêu mấy anh rễ hay mấy đứa cháu rượt đuổi gà hay rượt vịt, tiếng chân người chạy, tiếng gà, vịt la quang quát... Nghe vừa thấy thương tụi gia cầm, vừa thấy buồn cười vì mấy anh hay mấy cháu mệt thở hỗn hển. Con lại nhớ câu nói quen thuộc của má: “Ôi bắt dính rồi. Kêu út bắt nước sôi lên để nhổ lông”. Sao hôm nay má không ở nhà để kêu con như thế má nhỉ?
Hôm nay, không có má chẳng ai hăng hái bài tiệc tùng gì cả, con cũng không có tâm trạng để nấu gì ngon hết. Ngày trước má toàn nắm vai trò chỉ đạo mọi thứ. Các anh rễ lo việc nhổ lông vịt, gà. Chị năm chặt thịt ướp. Chị sáu nhặt rau. Chị bảy lo khâu trái cây. Bé út phụ trách nấu chín món ăn. Ba thì đi hái rau vườn. Vậy mà hôm nay chỉ có mình con, lặng lẽ ngồi làm món thịt kho và cháo thịt bằm thôi má. Con vừa ướp thịt kho, vừa len lén lau nước mắt. Con không biết nồi thịt kho có được nêm bằng gia vị đặc biệt là nước mắt hay không? Con chọn một góc tối nhất trong nhà để lẳng lặng làm mọi thứ vì con sợ mọi người thấy con khóc.

Con đặc biệt rất thích ra sau vườn nhà mình má à. Nơi đó, thỉnh thoảng con về nhà, không thấy má và khi biết má đang ở ngoài vườn. Con sẽ làm ca cà phê pha phin mang ra cho má uống. Lúc đó má không nói gì nhưng trong đôi mắt long lanh sự hạnh phúc vì được con cái quan tâm. Con thích cảm giác má đang làm cỏ, tìm thấy được trái thù lu chín vội đưa cho con ăn. Nó ngon lắm má. Hoặc khi má vô tình đào được củ khoai lang to nào đó là tụi con sẽ được món tráng miệng khoai lang chiên.
Mỗi khi con ra vườn nhà mình, nhìn thấy khuôn đất nhà mình rộng rãi, cây cối xanh tốt, trĩu quả. Con cảm thấy rất tự hào về ba má. Nhiều khi con tự hỏi, khi ra riêng từ hai bàn tay trắng, ba má đã phải vất vả cở nào để nuôi bảy chị em tụi con khôn lớn, trưởng thành và có cuộc sống ổn định. Thật không sai khi hàng xóm mệnh danh cho má là người phụ nữ đảm đang nhất xóm, đã từng là chủ nợ của những người trong xóm. Má có biết con thích điều gì nhất ở má không? Đó là khi con còn chưa đi làm mỗi lần má đi lấy tiền lời được của hàng xóm, má sẽ hào phóng cho con tiền lời đó và bảo con gom lại để mua món đồ nào con thích.
Con cắt vội mấy lá chuối khô, chọn một góc mát nhất trong vườn để ngồi xuống. Trong lòng con, hiện lên đầy đủ mọi ký ức về tuổi thơ của con với má. Từ lúc con còn nhỏ theo má ra vườn chơi, lớn lên xíu thì đi làm cỏ cùng má vào dịp hè, rồi khi con đi làm, về nhà ra vườn tìm má. Mỗi kỷ niệm như một thước phim chậm, con nhớ như in từng ký ức đó. Con thấy nhớ má vô cùng má ơi!

Đang miên man sống trong miền ký ức thì con chị hai gọi: “Út ơi, vô nhà chuẩn bị đi bệnh viện”. Con lau vội dòng nước mắt, đứng dậy đi tìm cái ao nhỏ lấy nước rửa mặt để khi vô nhà không ai biết con đã khóc. Con sẽ vào bệnh viện thăm má. Con hy vọng căn bệnh tim của má sẽ nhanh chóng thuyên giảm, căn bệnh tiểu đường cũng sẽ bớt đi. Con muốn má luôn khỏe mạnh để luôn giữ cái vai trò tổng quản trong nhà. Dù má chỉ cần ngồi yên chỉ đạo miệng thôi con cũng thấy vui nữa.
Con không muốn thêm một lần nào về nhà mà lại nhớ má như lần này nữa đâu má ơi. Con sẽ đợi má xuất viện, má con mình sẽ tiếp tục cuộc sống bình yên như trước đây. Con sẽ thu xếp công việc gọn lại, về thăm nhà thường hơn, dành nhiều thời gian cho ba má hơn vì con biết khi tụi con trưởng thành, đồng nghĩa với việc thời gian bên ba má sẽ ngắn lại. Hãy về nhà với tụi con sớm nhất có thể má nhá. Tụi con đang chờ má!
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

3 nơi người EQ cao không tới
Người có EQ cao không chỉ biết kiểm soát cảm xúc của mình mà còn thấu hiểu, đồng cảm và ứng xử khôn khéo với người khác.

Nhà bà Lam (Phần 1)
Thế mà cũng 10 năm trôi qua rồi, không biết bà Lam sống như thế nào, bà đã luôn bảo vệ cậu khỏi những trận đòn roi của bố mẹ chỉ vì sự ương bướng của mình, rồi thì cũng hay cho cậu tiền để mua quà. Những kỉ niệm đó thật đẹp, nếu không có bà Lam cũng chưa chắc cậu đã là một chàng thanh niên tử tế như bây giờ, nhưng giờ đây chắc cậu cũng chẳng có cơ hội gặp bà nữa.

Luôn có một nơi để quay về đó là gia đình
Không hiểu đêm đó lại dài đến vậy, bốn mẹ con ôm nhau mà khóc một trận cho đã. Bao nhiêu điều kìm nén bấy lâu cũng nói ra hết. Con biết giờ đây cả nhà mình đã hiểu nhau nhiều hơn trước.

Cũng là người xa lạ
Giờ em có oán trách bất cứ ai thì cũng vô ích. Bởi em không thể cứ mãi níu giữ lấy một người không còn yêu em nữa. Hay em phải tỏ ra thật đáng thương để dành lấy chút lòng thương hại sau cùng của anh dành cho em.

Tình yêu xanh mãi
Anh nghĩ gì khi anh bảo cô là không được chờ, vậy những năm vừa qua anh đã sống ra sao cô đã sống như nào. Nhưng cuối cùng cô cũng hiểu, tình yêu của họ khép lại trong ba từ không được chờ của anh, khép lại nhưng hơi thở vẫn còn rất đầy.

Chúng ta nỗ lực như thế để làm gì?
Đôi mắt được sinh ra ở phía trước, vốn nên nhìn về phía trước. Đến với thế giới này một chuyến, cần nên sống cho thật tốt, hãy nỗ lực hết mình sống cho trọn vẹn để ít nhất không uổn một chuyến đến nhân gian.

Vẫn luôn có nhau trong đời
Em nhận ra từ trước đến giờ anh luôn là người không bao giờ từ bỏ tình yêu này. Chỉ có em vô tâm chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của anh mà thôi.

Hiểu để yêu thương
Nó là một phần tự nhiên của mỗi con người, giống như màu mắt hay chiều cao. Vì vậy, thay vì cố gắng thay đổi ai đó, chúng ta nên học cách chấp nhận và tôn trọng họ như chính con người họ vốn có.

Giữa cuộc đời hối hả, tìm kiếm một khoảnh khắc bình yên
Ngồi bên ly trà nóng, nhâm nhi từng giọt nước, nghe một bản nhạc nhẹ nhàng có thể khiến tâm hồn ta thư thái hơn. Đôi khi, chỉ cần một cuốn sách hay, một không gian yên tĩnh là đủ để đưa chúng ta trở về với chính mình.

Chờ người
Sen nở rồi đấy anh biết không Tháng năm ủ cả cánh phượng hồng Cựa mình hè đã lăng trên má Hà Nội đợi chờ những cơn giông