Khi mẹ vắng nhà
2018-09-05 01:20
Tác giả:
Rồi theo thói quen muôn thuở của mình, con mở tung cửa tủ đựng thức ăn xem có gì để con ăn vụng không? Má thường hay trêu con có thói quen ăn vụng như thế mà. Nhưng tủ chẳng có gì để con ăn được hết má ơi? Ba có giỏi việc bếp núc đâu, ba lại dễ nuôi nữa nên chỉ có mấy con cá nhỏ xíu chiên với mấy cộng rau lang luộc thôi à. Bếp nhà mình hôm nay cũng không được gọn gàng như bình thường nữa. Các anh, chị cũng mới về nên cũng chưa ai động dao, động thớt hết. Rồi con lại bước ra sau nhà mình xem trang trại nuôi vịt, gà của má.
Nói là trang trại cho nghe sang chảnh vậy thôi chứ thực tế thì đơn giản hơn nhiều má nhỉ. Con mê vịt xiêm nên lúc nào má cũng nuôi sẵn bầy vịt xiêm, gà để lúc nào chị em tụi con về cũng có để ăn. Nhìn tụi nó hôm nay nhếch nhác lắm má, trông có vẻ như là tụi nó đang đói. Nhà có má tụi nó được ăn uống no đủ vì đơn giản má rất thương vật nuôi với lại cũng “áp lực” nuôi cho tụi nó nhanh lớn để mỗi khi chị em tụi con làm tiệc nữa phải không má?
Tự nhiên con thấy nhớ da diết cái âm thanh quen thuộc má kêu mấy anh rễ hay mấy đứa cháu rượt đuổi gà hay rượt vịt, tiếng chân người chạy, tiếng gà, vịt la quang quát... Nghe vừa thấy thương tụi gia cầm, vừa thấy buồn cười vì mấy anh hay mấy cháu mệt thở hỗn hển. Con lại nhớ câu nói quen thuộc của má: “Ôi bắt dính rồi. Kêu út bắt nước sôi lên để nhổ lông”. Sao hôm nay má không ở nhà để kêu con như thế má nhỉ?
Hôm nay, không có má chẳng ai hăng hái bài tiệc tùng gì cả, con cũng không có tâm trạng để nấu gì ngon hết. Ngày trước má toàn nắm vai trò chỉ đạo mọi thứ. Các anh rễ lo việc nhổ lông vịt, gà. Chị năm chặt thịt ướp. Chị sáu nhặt rau. Chị bảy lo khâu trái cây. Bé út phụ trách nấu chín món ăn. Ba thì đi hái rau vườn. Vậy mà hôm nay chỉ có mình con, lặng lẽ ngồi làm món thịt kho và cháo thịt bằm thôi má. Con vừa ướp thịt kho, vừa len lén lau nước mắt. Con không biết nồi thịt kho có được nêm bằng gia vị đặc biệt là nước mắt hay không? Con chọn một góc tối nhất trong nhà để lẳng lặng làm mọi thứ vì con sợ mọi người thấy con khóc.

Con đặc biệt rất thích ra sau vườn nhà mình má à. Nơi đó, thỉnh thoảng con về nhà, không thấy má và khi biết má đang ở ngoài vườn. Con sẽ làm ca cà phê pha phin mang ra cho má uống. Lúc đó má không nói gì nhưng trong đôi mắt long lanh sự hạnh phúc vì được con cái quan tâm. Con thích cảm giác má đang làm cỏ, tìm thấy được trái thù lu chín vội đưa cho con ăn. Nó ngon lắm má. Hoặc khi má vô tình đào được củ khoai lang to nào đó là tụi con sẽ được món tráng miệng khoai lang chiên.
Mỗi khi con ra vườn nhà mình, nhìn thấy khuôn đất nhà mình rộng rãi, cây cối xanh tốt, trĩu quả. Con cảm thấy rất tự hào về ba má. Nhiều khi con tự hỏi, khi ra riêng từ hai bàn tay trắng, ba má đã phải vất vả cở nào để nuôi bảy chị em tụi con khôn lớn, trưởng thành và có cuộc sống ổn định. Thật không sai khi hàng xóm mệnh danh cho má là người phụ nữ đảm đang nhất xóm, đã từng là chủ nợ của những người trong xóm. Má có biết con thích điều gì nhất ở má không? Đó là khi con còn chưa đi làm mỗi lần má đi lấy tiền lời được của hàng xóm, má sẽ hào phóng cho con tiền lời đó và bảo con gom lại để mua món đồ nào con thích.
Con cắt vội mấy lá chuối khô, chọn một góc mát nhất trong vườn để ngồi xuống. Trong lòng con, hiện lên đầy đủ mọi ký ức về tuổi thơ của con với má. Từ lúc con còn nhỏ theo má ra vườn chơi, lớn lên xíu thì đi làm cỏ cùng má vào dịp hè, rồi khi con đi làm, về nhà ra vườn tìm má. Mỗi kỷ niệm như một thước phim chậm, con nhớ như in từng ký ức đó. Con thấy nhớ má vô cùng má ơi!

Đang miên man sống trong miền ký ức thì con chị hai gọi: “Út ơi, vô nhà chuẩn bị đi bệnh viện”. Con lau vội dòng nước mắt, đứng dậy đi tìm cái ao nhỏ lấy nước rửa mặt để khi vô nhà không ai biết con đã khóc. Con sẽ vào bệnh viện thăm má. Con hy vọng căn bệnh tim của má sẽ nhanh chóng thuyên giảm, căn bệnh tiểu đường cũng sẽ bớt đi. Con muốn má luôn khỏe mạnh để luôn giữ cái vai trò tổng quản trong nhà. Dù má chỉ cần ngồi yên chỉ đạo miệng thôi con cũng thấy vui nữa.
Con không muốn thêm một lần nào về nhà mà lại nhớ má như lần này nữa đâu má ơi. Con sẽ đợi má xuất viện, má con mình sẽ tiếp tục cuộc sống bình yên như trước đây. Con sẽ thu xếp công việc gọn lại, về thăm nhà thường hơn, dành nhiều thời gian cho ba má hơn vì con biết khi tụi con trưởng thành, đồng nghĩa với việc thời gian bên ba má sẽ ngắn lại. Hãy về nhà với tụi con sớm nhất có thể má nhá. Tụi con đang chờ má!
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong
Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.
Bình dị hoa sen
Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.
Kí ức tuổi thơ
Những tiếng khóc òa chạy về nhà thay đồ thật nhanh rồi dặt dẹo nằm sấp lên bộ ngựa hay bộ vạt để chờ hỏi tội. Trẻ quê chúng tôi ai không lớn lên như vậy xem như mất đi một miền ký ức thú vị.
Hoà bình đẹp lắm
Hoà bình hôm nay mới đẹp làm sao Nắng rực rỡ vàng tươi trên ruộng lúa Tiếng trẻ thơ ê a vui ca múa Làng quê ta rộn rã bước vào mùa.






