Phút nhớ nhà của kẻ xa quê
2018-01-03 01:10
Tác giả:
blogradio.vn - Thu sang rồi đông lại đến. Tôi còn nhớ rõ lắm những năm gió mùa đông bắc tràn về. Gió gào thét dữ dội rồi quay ra giằng xé những chiếc lá vẫn kiên trì bám trụ lại trên cành. Gió lùa vào phòng qua khe cửa sổ. Rét! Rét Lắm! Dù mẹ tôi đã lấy vải bịt kín những lỗ hổng lại.
Thế là Hà Nội sắp trở lạnh rồi. Cái lạnh dường như đang nấp sẵn ở đâu đó, trên cành cây bàng lá đỏ ối, trên những cành cây hoa sứ khẳng khiu trụi lá, trên mảnh trời xam xám mờ nhạt phủ một làn sương tím lam mong manh hay trên những cánh chim đang đập cánh bay vội vã trên bầu trời. Tôi vẫn là tôi như ngày nào, thích dậy sớm đi dạo quanh khuôn viên rộng rãi của trường và hít thở chút không khí trong lành giữa đất thủ đồ ồn ào, náo nhiệt.
Tôi thường hay lang thang một mình phóng tầm mắt theo những hàng cây thẳng tắp dọc đường đi đến khoa Pháp để ngắm những cánh hoa bằng lăng tím mỏng manh, đẹp nhưng mà đượm buồn. Chẳng hiểu sao nhìn những cánh hoa ấy tôi thấy buồn và cô đơn quá. Tôi ngỡ mình như một chú chim hoang dại, bé nhỏ và lạc lõng giữa đất Hà thành rất đỗi xô bồ, ồn ào và vội vã. Bao năm đi học xa nhà, tôi vẫn thấy mình hoàn toàn cô độc và lẻ loi. Tôi ngỡ mình như một chú chim hoang dại, bé nhỏ và lạc lõng giữa đất Hà thành rất đỗi xô bồ, ồn ào và vội vã. Tôi là ai ư? Tôi chỉ là một con bé tỉnh lẻ, rời xa chốn quê hương thân thuộc, rời xa vòng tay yêu thương của bố mẹ để học đại học. Con bé vẫn thường hay nằm khóc âm thầm trong bóng tối khi mà các bạn cùng phòng đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Tôi vẫn hay khóc khi nghe một điệu nhạc buồn, chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại dễ khóc đến thế. Dù đã cố gắng kiềm nén nhưng nước mắt vẫn trào ra. Những giọt nước mắt mặn mặn, chan chát chứa đựng biết bao la nỗi niềm của kẻ xa quê. Mỗi lúc như thế tôi lại thấy nhớ nhà, nhớ bố mẹ và các em tôi quá! Những lần về thăm nhà, tôi thấy tóc bố mẹ ngày càng bạc hơn. Lưng mẹ đã hơi còng xuống sau bao năm tháng vất vả, lam lũ nuôi đàn con thơ dại. Thế mà tôi chẳng giúp được gì cho bố mẹ tôi cả ngoài việc phấn đấu học hành. Những lúc ấy lòng tôi lại nặng trĩu.
Chiều nay đi học về, tôi chậm rãi cất bước trên đường, ngắm nhìn chị gió đang đùa giỡn với những chiếc lá vàng khô đã rụng. Bầu trời vẫn tôi tối, xam xám, còn nắng như tấm màn mỏng manh đang căng phơi đã bị cuốn lại từ lâu. Sao lòng tôi thấy trống trải thế này? Sao tôi thấy mình không thích hợp với nhịp sống của mảnh đất vốn mang danh phồn hoa đô hội trong con mắt và tâm tư suy nghĩ của nhiều người? Tôi muốn từ bỏ tất cả để trở về với con đường làng thân thuộc. Con đường với dải đất đỏ mịn màng, nằm uốn eo quanh co trông như dòng sông đang hiền hòa chảy. Hai bên đường, cỏ mọc xanh mướt, được điểm xuyết bằng những giọt sương mai long lanh như hạt ngọc. Tôi sẽ lại được ngắm những dãy núi trập trùng xa tít, mờ mờ ảo ảo trong làn sương tim tím của buổi chiều, mà cũng chẳng rõ đấy là sương hay là khói bếp của những nhà dân quanh đấy bởi bao giờ tôi cũng thấy nó mờ ảo và mang một vẻ đẹp quyến rũ đến lạ kì.
Ôi! Tôi nhớ biết bao những cảnh vật thân quen chốn quê hương mà tuổi ấu thơ tôi đã trải qua. Từng hình ảnh ở đâu lại lũ lượt ùa về trong tâm trí tôi. Ấu thơ tôi là những ngày hè nắng chói, là lũ bạn đi bắt cào cào, châu chấu trên những cánh đồng vừa gặt xong chỉ còn trơ những gốc dạ, còn mặt ruộng thì nứt nẻ chân chim. Đó cũng là những buổi chiều lộng gió, mấy chị em tôi tung tăng chạy trên bờ đê với con diều tự làm. Con diều gặp gió cứ bay bay lên cao mãi. Chao ôi, cánh diều ấy chở đầy ắp những kí ức, những mơ ước trẻ thơ của mấy chị em tôi. Dù con diều ngày ấy là diều tự làm, nó chẳng được sặc sỡ và nhiều hình dạng như cái mà bọn trẻ con hay chơi bây giờ nhưng chị em tôi chẳng bao giờ quên được những phút giây chúng tôi ngồi xúm lại rồi tự làm diều bằng nhựa sung.
Thu sang rồi đông lại đến. Tôi còn nhớ rõ lắm những năm gió mùa đông bắc tràn về. Gió gào thét dữ dội rồi quay ra giằng xé những chiếc lá vẫn kiên trì bám trụ lại trên cành. Gió lùa vào phòng qua khe cửa sổ. Rét! Rét Lắm! Dù mẹ tôi đã lấy vải bịt kín những lỗ hổng lại. Dạo ấy nhà tôi còn nghèo lắm. Bố mẹ tôi mới đi công nhân về nghỉ chế độ một lần nên không có lương, ruộng thì chưa được cấp, không có ruộng lấy đâu ra gạo mà ăn. Nhà tôi phải chạy ăn từng bữa, trong cái rét mùa đông, sự nghèo đói, cảnh túng ăn mới thê thảm làm sao. Chị em tôi cũng không có nhiều áo ấm để mặc, dù ở trong nhà mà da thịt vẫn cứ tím tái đi vì rét. Thế mà thương con đói, bố mẹ tôi vẫn 1h sáng ra đi ra đầm bắt cá rồi đem ra chợ bán. Thương bố mẹ quá.
Dù bây giờ nhà tôi không còn nghèo như trước, thậm chí là trở nên khá giả hơn nhưng hình ảnh bố mẹ tôi lam lũ, vất vả để nuôi chị em tôi được như ngày hôm nay tôi vẫn không thể nào quên được. Tất cả đã được đóng khung trong tâm trí tôi như một kỉ niệm thật buồn…
Ngoài kia gió vẫn vô tình đùa giỡn với những chiếc lá, còn tôi vẫn vẩn vơ suy nghĩ và thả hồn mình bay bổng với những kỉ niệm ngày nào.
© Hoa cỏ may – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu