Phát thanh xúc cảm của bạn !

Anh yêu Đất nước, anh yêu em

2024-09-19 16:50

Tác giả: Hạ Vũ


blogradio.vn - Từ lời nói ngọt, từ nụ cười ánh mắt hay cả những cái nhíu mày khó coi của em đều khiến chàng trai trẻ bồi hồi, xao xuyến. Tình yêu anh dành cho cô ấy ngày càng lớn lên, chỉ đứng sau tình yêu anh dành cho tổ quốc.

***

Trên cái nền tàn khốc, dữ dội của chiến tranh, tình yêu của họ chớm nở như một bông hoa xinh đẹp và quý giá.

Họ là những chàng trai cô gái đang ở độ tuổi mười tám đôi mươi, đang bước vào giai đoạn trẻ trung đẹp nhất trong cuộc đời. Họ kề vai sát cánh bên nhau trong những lần chiến đấu, bồi đắp tuổi trẻ bằng nhiệt huyết và lòng quyết tâm, họ yêu tổ quốc và sẵn sàng dâng hiến cả cuộc đời để dành lại độc lập tự do cho dân tộc. Trong những khoảnh khắc chiến đấu bên nhau, là những người đồng đội cùng đứng trên một chiến tuyến, họ dành cho nhau sự tin tưởng tuyệt đối. Từ tình cảm đồng chí thiêng liêng, không biết từ bao giờ giữa hai con người ấy lại dành cho nhau một tình yêu trong sáng.

Ngày anh quyết định rời xa gia đình để xung phong vào nơi chiến tuyến, trái tim chỉ có một tình yêu đất nước, hình ảnh của quê hương. Nhưng từ khi anh nhìn thấy nụ cười trong veo của một cô gái trẻ đang nô đùa cùng đồng đội bên bờ suối, trái tim ấy đã tự chia ra một góc nhỏ để dành cho cô. Em là một cô gái nhỏ, đáng yêu và xinh đẹp như đóa phong lan. Đứng trong cuộc chiến đấu, em lại mạnh mẽ và quyết liệt như một con chim cắt, sẵn sàng lao vào kẻ địch. Từ lời nói ngọt, từ nụ cười ánh mắt hay cả những cái nhíu mày khó coi của em đều khiến chàng trai trẻ bồi hồi, xao xuyến. Tình yêu anh dành cho cô ấy ngày càng lớn lên, chỉ đứng sau tình yêu anh dành cho tổ quốc.

Được cùng cô gái mình thầm thương kề vai sát cánh trên chiến trường, anh vừa hận vừa vui. Anh vui vì được gần người mình yêu thêm một chút. Nhưng anh lại hận chiến tranh đã đẩy họ đến với nhau trong một tình huống trớ trêu như vậy. Với vị trí của họ, bất cứ khi nào cũng có thể đối mặt với cái chết. Với trách nhiệm cao cả của một người chiến sĩ, họ sẵn sàng hy sinh bản thân mình nhưng lại khó để đảm bảo an toàn cho người bên cạnh, ngay cả những người mà họ yêu thương. Anh bất lực mỗi lần báo động khẩn cấp, mỗi lần cô cùng đồng đội xông pha trên chiến trường.

Mỗi lần quay về sau những đợt xả bom tấn công của quân địch, anh lại dáo dác đi tìm hình bóng người anh thương. Và mỗi lần thấy cô ngồi thn thờ dưới đất, cơ mặt anh mới giãn ra một chút rồi khẽ mỉm cười sung sướng. Anh chu đáo đưa cho cô cốc nước, nhúng ướt khăn tay cho cô lau mặt. Anh ngồi bên cạnh lắng nghe cô gái nhỏ chửi thề trước những lần tấn công, những hành động vô nhân tính của quân địch. Mỗi lần như thế, anh cảm giác như vừa được tái sinh. Anh không sợ cái chết, nhưng anh sợ rằng ngay cả khi anh chết cũng không thể bảo vệ được người anh thương. Nhìn cô gái nhỏ cứ huyên thuyên không ngớt lời, anh quay sang khẽ nói:

- Sau này thắng lợi quay về Hạ cưới anh nhé! Được không em?

Cô gái nghe thấy lời ngỏ bất ngờ của anh lại vô tư nghĩ rằng chỉ là lời bông đùa vui vẻ. Cô đáp trả qua loa rồi ngại ngùng chạy đi. Anh vẫn ngồi đấy nhìn theo bóng lưng cô mà chưa nhận được câu trả lời chính thức.

Ngay sau ngày hôm đấy, họ lại một lần nữa xông pha trên chiến trường. Nhưng lần này trở về, cô gái nhỏ ngồi đợi mãi lại chẳng thấy bóng hình anh. Cổ họng cô khát khô nhưng cô lại không vội đi tìm nước uống, bụi dính trên mặt cũng không thể che dấu được sự sợ hãi hiện rõ trong ánh mắt của cô. Cô gọi hoài, gọi mãi, chạy đi tìm khắp nơi cũng không thể tìm thấy bóng hình chàng trai ấy. Giọt nước mắt lăn dài trên má, rửa trôi những vết bụi, cứ lăn từ từ, chầm chậm như có người đang nhẹ nhàng chạm vào má cô.

Rốt cuộc hai người cũng không thể gặp lại nhau, chàng trai cô thầm tương tư đã ở lại trên chiến trường ác liệt năm ấy. Những ngày chiến đấu dai dẳng sau đó, bên cạnh cô đã thiếu đi một người đồng đội anh dũng, đáng tin, thiếu đi một chỗ dựa vững chắc. Cuộc chiến ác liệt đó đã rút cạn, vắt kiệt tuổi trẻ của những người chiến sĩ, chỉ để lại một trái tim nóng lúc nào cũng rạo rực lòng yêu Đất nước và quyết tâm chiến thắng, dành lại độc lập tự do.

Ngày chiến tranh kết thúc, cũng là ngày những người anh hùng vô danh ấy quay trở về quê hương. Họ có thể không có mặt trên chuyến xe chiến thắng khải hoàn, nhưng lòng họ luôn hướng về nơi gia đình họ ở đó. Bất chợt, cô gặp lại đồng đội cũ đã từng cùng nhau chiến đấu, anh ấy cẩn thận đặt vào tay cô một chiếc khăn tay nhỏ đã rách nát, còn loang l vết máu đã nhạt màu. Nhận lấy chiếc khăn tay được cất giữ cẩn thận, trái tim cô như thắt chặt lại, vô cùng đau đớn. Đó là chiếc khăn tay mà anh đã vô số lần đưa cho cô lau mặt. Cô nhẹ nhàng áp nó vào má, khao khát tìm lại cảm giác, sự tồn tại của người cô thương. Trong chiếc khăn tay cô tìm được một lá thư anh cẩn thận tự viết. Từng lời nhắn nhủ yêu thương, những khát khao dự định của anh lại khiến cô khóc nấc, từng nét chữ được nắn nót cẩn thân lại như những vết dao sắc nhẹm từng nhát từng nhát cứa rách trái tim cô.

Trong bức thư viết tay năm ấy, anh hứa rằng sẽ cùng em giành chiến thắng cho dân tộc, anh ước rằng sẽ được cùng em quay trở về quê hương. Đến lúc đó, xin em cho anh được cưới em về làm vợ, xin em cho anh cơ hội ở bên cạnh để bảo vệ và chăm sóc cuộc sống sau này của em. Anh yêu em như anh yêu Đất Nước, nếu lỡ anh đi xa, tình yêu của em sẽ giúp anh quay về nhà. An toàn em nhé, anh yêu em Hạ à.

© Hạ Vũ - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Khi Nỗi Đau Không Còn Là Nỗi Đau | Radio Tâm Sự

Hạ Vũ

" Hãy ước mơ như thể đời ta là vĩnh viễn và sống như thể cái chết sẽ đến ngày hôm nay "

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình trở về

Hành trình trở về

Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

back to top