Tôi chật vật giữ lấy lương tâm
2025-01-17 15:45
Tác giả:
Hạ Vũ
blogradio.vn - Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.
***
Khi còn ở nhà với bố mẹ, tôi thật sự vô cùng sung sướng. Lúc đấy tôi lại nghĩ, cuộc sống cũng không quá khó khăn, chỉ cần bạn kiên trì nỗ lực, trải qua một vài thử thách là sẽ đạt được thành quả bạn mong muốn. Tôi nghĩ vậy bởi vì lúc đấy tôi chưa trải, bởi tôi có bố mẹ - những người vô cùng yêu thương và chiều chuộng tôi. Thậm chí, tôi còn bảo với chị gái rằng tôi muốn thử chịu khổ, tôi muốn bản thân bận rộn vất vả một chút, chẳng nhẽ mọi người có thể chịu được còn tôi lại không.
Chỉ một vài năm sau đó, tôi liền bị cuộc sống của những người trưởng thành tát vào mặt. Là một sinh viên đại học, tôi buộc phải rời xa cha mẹ để đến học tại 1 ngôi trường nằm trong top đầu về kinh tế. Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.
Hiện thực đầu tiên mà tôi nhìn thấy, chính là sự thật ngoài gia đình bạn ra, không một ai thật sự có thể chân thành đối tốt với bạn cả. Thậm chí là những người bạn thân thiết từ lâu, những người mà bạn dùng tất cả chân thành để đối xử với họ, họ lại xem đó như một điều bình thường, hiển nhiên mà lợi dụng và rẻ rúng nó. Tôi thật sự sốc khi đối mặt với hiện thực này, lần đầu tiên sau 18 năm tôi thật sự chấp nhận điều mà tôi vốn đã biết từ lâu. Tôi nghe mọi người bảo rằng: Lên đại học không nên ở với bạn thân, vì điều đó có nguy cơ khiến chúng ta mất đi người bạn đấy. Điều này tôi cũng hiểu, bởi bạn bè có thể chơi với nhau rất hợp, nhưng ở với nhau thì lại khác. Ai cũng là con cưng của bố mẹ, ai ở nhà cũng được chiều chuộng, không ai muốn phải phục vụ hay chịu đựng người khác. Nhưng chúng tôi lại có thể ở 4, ở cùng nhau đến mấy năm đại học. Không phải vì chúng tôi quá hợp hay quá thích nhau đâu. Vì chúng tôi biết nhịn, khả năng chịu đựng rất giỏi. Người ta bảo xa thơm gần thối, đúng là như vậy. Chúng tôi đều có nhiều điểm tốt, nhưng vẫn không thể dùng cái tốt đó để che lấp hết bản chất có điểm xấu xa. Chỉ như vậy thôi, chỉ vấn đề bạn bè với nhau thôi cũng khiến cuộc sống của tôi có thêm nhiều vấn đề để suy nghĩ.
Sau đó, tôi còn nghi ngờ cái nhìn của bản thân. Tôi đã từng rất tự tin bởi khả năng đánh giá một người khi quan sát hành động của họ. Thế nhưng càng ngày, tôi càng có nhiều cơ hội nhìn thấy con người họ một cách rõ ràng hơn, nhận ra rằng họ không hoàn toàn giống như tôi nghĩ. Có những người lại thay đổi một cách đáng sợ. Ai cũng sẽ thay đổi, đó là quy luật của tự nhiên. Nhưng điều quan trọng là bạn thay đổi theo chiều hướng tích cực hay tiêu cực. Chúng tôi sống trong một phòng, ngày qua ngày trải qua các sự việc gần như là giống nhau, hoàn cảnh gia đình cũng không có nhiều khác biệt quá lớn. Có người thay đổi nhưng vẫn giữ được bản chất thiện lương, dù không như lý tưởng thì cũng không khiến người ta thất vọng. Tuy vậy, có người ngay từ đầu đã có một chút khác biệt, về sau sự khác biệt lại càng lớn. Họ vốn dĩ thật sự kì lạ, tính tình không được tốt, chính họ cũng thừa nhận điều đó. Thế nhưng lại không tìm cách thay đổi, mà càng ngày càng tồi tệ hơn. Buồn thay là họ lại không nhận ra rằng mình ngày càng tệ, rất bảo thủ, nhiều chuyện, ích kỷ, thô lỗ và tham lam. Người ta bảo “đắc tội quân tử không đắc tội tiểu nhân”, tôi lại chẳng có quyền gì lên tiếng chỉ trích hay bắt họ phải chấn chỉnh lại bản thân mình. Tôi biết họ không muốn nghe, tôi cũng không muốn nói.
Mọi người đều thay đổi, tôi đương nhiên cũng vậy. Tôi thậm chí còn thay đổi nhiều hơn. Từ khi nhận ra những mặt trái của cuộc sống, tôi bớt nhiệt tình với một số người. Tôi sẽ không vì thân với họ mà họ nói cái gì cũng nghe, họ muốn gì cũng cố gắng đáp ứng. Tôi biết chắc chắn bản thân tôi còn nhiều khuyết điểm, sẽ có lần làm người khác khó chịu, đó là điều tôi không tránh được. Nhưng dù mặt xấu trong tâm trỗi dậy, dù có lúc tôi suy nghĩ xấu xa tôi đều kìm nén lại kịp lúc. Ít ra tôi hành động luôn tuân theo chuẩn mực đạo đức và pháp luật, tôi có nguyên tắc của bản thân, sẽ không để mong muốn cá nhân làm ảnh hưởng đến người khác. Đến thời điểm hiện tại, tôi vẫn chưa làm được điều gì lớn lao nhưng tôi biết suy nghĩ cho bố mẹ, cho tương lai và biết giúp đỡ người cần giúp.
Tôi không dám khẳng định trong tương lai tôi còn có thể giữ được lương tâm hoàn toàn chính trực, trong sáng hay không. Tôi chỉ biết rằng, tôi không ngại khổ, nếu là việc tôi có thể quyết định, là việc tôi có thể làm, nhất định tôi sẽ không đưa ra lựa chọn sai trái với lương tâm. Tôi thật sự muốn trở thành một người tốt, một người có ích cho xã hội hay ít nhất là một người không cản trở sự phát triển của xã hội.
© Hạ Vũ - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Yêu Bản Thân Và Sống Hạnh Phúc | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được
Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau
Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan
Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo
So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!
Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ
Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu
Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.

Mùa hoa trở lại
Buổi chiều hôm đó, Mai và An ngồi bên bãi biển, ngắm nhìn hoàng hôn. Lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, Mai cảm thấy bình yên đến vậy. Những ký ức đau buồn về quá khứ không còn ám ảnh cô nữa, mà thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Mai quay sang nhìn An, cảm ơn anh bằng một ánh mắt đầy cảm kích. An nắm lấy tay Mai, siết chặt. Hoàng hôn dần buông xuống, nhưng tình yêu giữa Mai và An đã bắt đầu nở rộ, giống như những đóa hoa mùa xuân đang dần hé nở.

Cánh cửa sổ cuối cùng
Uyên khẽ gấp cuốn sổ lại, ôm chặt vào lòng. Dù mẹ không còn, nhưng bà đã để lại cho cô một hành trang quý giá: niềm tin vào cuộc sống và sức mạnh để yêu thương. Và từ khoảnh khắc đó, Uyên quyết định sẽ sống thật trọn vẹn, như cách mẹ cô từng làm. Ngoài kia, gió đông vẫn thổi, nhưng Uyên cảm nhận được hơi ấm từ những cánh cửa sổ cuối cùng của cuộc đời mình.