Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vội vã yêu rồi vội vã xa

2019-10-17 01:26

Tác giả:


blogradio.vn - Bây giờ khi trưởng thành tôi chợt nhận ra tình yêu không còn quan trọng nữa. Có thể nó đã từng làm tôi đau nhưng giờ tôi xem nó như kí ức. Chỉ là một kí ức không vui và lúc nào đó nó lại đau một xíu như nhắc nhở. Có lẽ cả tôi và anh đều vội vã trong cuộc tình này, vội vã chọn nhau rồi lại vội vã làm nhau đau và bây giờ lại vội vã rời xa nhau.

***

Cơn gió lạnh se người buổi đầu đông vô tình lướt qua tôi lạnh đến tê người. Ngày trước cũng mùa đông, cũng có gió lạnh như thế này nhưng lúc đó tôi có anh, có vòng tay rộng và ấm áp nên tôi chẳng cảm nhận được cái lạnh như thế nào. Giờ thì có lẽ tôi đã biết và dần cảm nhận được nó vì tôi không còn anh bên cạnh nữa rồi. Một lúc nào đó tôi bất giác nhớ về.

Ngày ấy chúng tôi có một tình yêu đẹp lắm vì tình yêu đầu đời mà vã lại còn là học sinh nữa chứ. Lúc ấy anh đang là sinh viên năm nhất còn tôi vẫn là một con bé lớp 12 trẻ con khó bảo. Người ta bảo rằng, lúc đầu cái gì cũng lung linh như cổ tích ấy. Chúng tôi không được ở gần vì anh đi học tận thành phố còn tôi thì vẫn đang ì ạch với đống sách vở chuẩn bị thi tốt nghiệp ở quê. Dù vậy nhưng hễ rảnh là anh nhắn tin cho tôi rồi gọi điện hỏi thăm các thứ, yêu xa nó vậy đấy. Có người bảo yêu xa là chấp nhận yêu luôn cái điện thoại của mình. Chính vì yêu anh nên tôi chọn học chung trường đại học với anh chỉ để gần. Chúng tôi đếm với nhau mỗi ngày để được ở cạnh nhau và cái ngày ấy cũng đến, tôi đậu đại học và hí hửng soạn đồ chuẩn bị xa nhà 4 năm và chuẩn bị được bên cạnh anh như đã tính.

Nhưng có lẽ đó cũng là cái ngày bắt đầu của muôn vạn cái gọi là cay đắng. Ở xa là vậy đó, rãnh là nhắn cho nhau cả buổi, ăn uống hay cả lúc bệnh và mệt mỏi nhất chỉ cần nhấc điện thoại gọi bảo: “Anh ơi! Em mệt.” là anh sẵn sàng nói chuyện suốt ngày. Còn bây giờ, có lẽ ở quá gần quá quen nên nó trở nên nhàm chán. Có khi cả ngày anh cũng chẳng buồn nói với tôi một tiếng nào. Tối nào anh cũng cà phê với bạn, rồi nhậu nhẹt đến tận khuya mới về, ngày thì đá banh các thứ và lúc đó tôi như vô hình bên cạnh anh vậy. Anh lại còn mắc cái bệnh gia trưởng, anh đi thì được còn tôi chỉ cần ra khỏi cửa là a lại điên tiếc lên. Có khi anh giận, tôi hỏi: “Em phiền lắm sao?” và cái kết cho tôi là: “Ừ! em rất phiền”. Tất cả mọi thứ chỉ cần anh cười nói lại là tôi đều quên hết phiền giận.

Nhỏ bạn bảo: “Sao mày khờ quá vậy”, ừ thì tôi khờ, khờ vì chẳng biết sao có thể yêu anh nhiều đến mức dại khờ đến vậy. Dường như tôi trở nên nhàm chán trong mát anh. Tôi biết điều đó từ cái lúc tin nhắn điện thoại anh vang lên cùng dòng chữ: “Em nhớ anh!”. Sống mũi tôi cay cay, hai mắt mờ nhòa nước mắt và tay run đến rơi cả điện thoại. Sao anh không nói là anh hết thương tôi mà lại làm vậy sau lưng tôi, đau đến tận xương tủy và như thế anh rời đi bên cô ấy và chúng tôi kết thúc như vậy đấy.

Vội vã yêu rồi vội vã xa

Những ngày sau đó đụng mặt nhau cũng chẳng biết nhìn nhau như thế nào và gọi ra sao nữa. Có vẻ anh hạnh phúc với cô ấy hơn tôi. Mà cũng đúng, cô ấy mới mẻ, sành điệu và ra dáng hơn tôi còn gì. Còn tôi ngoài việc thương anh tôi chẳng làm được gì cả. Bây giờ khi trưởng thành tôi chợt nhận ra tình yêu không còn quan trọng nữa. Có thể nó đã từng làm tôi đau nhưng giờ tôi xem nó như kí ức. Chỉ là một kí ức không vui và lúc nào đó nó lại đau một xíu như nhắc nhở. Có lẽ cả tôi và anh đều vội vã trong cuộc tình này, vội vã chọn nhau rồi lại vội vã làm nhau đau và bây giờ lại vội vã rời xa nhau.

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Mình còn nợ nhau một duyên phận

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

Ngã rẽ

Ngã rẽ

Có lẽ bạn vẫn còn đau đáu trong lòng, không dám đưa ra quyết định vì lo sợ sẽ mất đi người này, không có được điều kia. Mình cũng vậy thôi. Nhưng phải chăng qua mỗi "ngã rẽ" là một lần ta "loại bỏ" đi bớt những điều đã không còn là phù hợp?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Trong ánh mắt trong trẻo của họ, ta thấy tình yêu và sự chân thành. Đối với một đứa trẻ, tình yêu không phức tạp, nó là sự chân thành và nhất quán.

back to top