Trót quên đi những niềm thương mến
2015-06-03 01:00
Tác giả:
Đoàn Hòa
Đã hơn một lần, tôi lại lang thang nơi con phố này, những bước đi vô định. Những nhớ thương lại ùa về.
Đã hơn một lần, tôi bước đi thật vội trong những cơn mưa để cố ngăn đi những dòng nước mắt.
Đã hơn một lần, tôi mỉm cười và bước qua anh, không vội vã, không gấp gáp. Cái tĩnh lặng đến đáng sợ.
Hôm qua, tình cờ gặp anh nơi quán café quen thuộc, vẫn hình dáng ấy, giọng nói ấy, như tôi nghe sao mênh mang lạ. Phải rồi, người ấy – mối tình đầu của tôi. Liệu có nên cho vào đây những chút nhớ chút thương những thời xưa cũ. Tôi âm thầm nhìn về hình bóng ấy, tưởng như mọi thứ vẫn chưa lìa xa. Tuổi trẻ của tôi gắn liền với con người ấy, cái tên ấy, nỗi nhớ ấy và tình yêu ấy.
Đã có vô số lần tôi hình dung ra những cuộc gặp gỡ, những câu chào, những nụ cười gượng gạo. Gặp nhau giữa hàng vạn người, rồi nhẹ nhàng lướt qua nhau, cái gật đầu hờ hững thay cho nụ cười, biết đâu rằng như thế khiến tôi bớt hụt hẫng hơn.
Giấu mình sau một tán cây rộng, tay tôi khuấy đều ly café đã lạnh ngắt.
Sẽ chẳng còn những thương mến cũ ấy đâu, vì tôi đã giấu kĩn vào đâu đó trong ngàn hàng ngăn tủ nhỏ. Và niêm phong bằng những nỗi buồn vu vơ ít gặp. Tôi dần lãng quên sau những gượng gạo của cuộc sống này.
Sẽ chẳng còn những thương mến cũ ấy đâu, tôi đã buông lơi dần khi khoảng cách làm xa xôi miền kí ức. Mỗi kỉ niệm ấy giúp tôi vui nhưng cũng khiến tôi buồn. Những kí ức hanh hao ấy khiến tôi chênh vênh chao đảo. Bởi thế, tôi đã nới lỏng dần bàn tay mình, để chúng trôi qua kẽ tay như hạt cát, bay mãi vô định trong không gian. Có thể một lúc nào đó, bắt gặp một hạt cát nhỏ chỉ có thể khiến khóe mắt tôi cay, nhưng cả một bờ cát dài sẽ khiến tôi choáng ngợp. Buông bỏ dần đi khi mọi thứ còn chưa quá muộn.
Sẽ chẳng nhớ những thương mến cũ ấy đâu. Anh cũng đâu còn là anh của ngày xưa ấy nữa. Không còn những yêu thương trong từng tin nhắn muộn. Cũng hết rồi những chiều đón đưa nhau. Em thấy mình xa lạ giữa những con đường cũ. Bởi bàn tay giờ trở nên trống trải mênh mang.

Có những con đường vẫn tím ngắt hoa bằng lăng ấy, anh liệu còn đi về trên những nhớ thương? Những ngày xưa cứ như những dòng kí ức trôi dài theo năm tháng.
Tháng 5, có những ngày làm tôi chông chênh và chao đảo nhất. Như những thứ không thể gọi tên, những dòng suy nghĩ, những nỗi nhớ đôi khi lại ùa về không báo trước làm tôi không kịp nhận lại những tình thương mến. Để thế, tôi buông lơi bản thân mình, buông dần những kỉ niệm cũ. Rơi rớt đâu đó những nỗi nhớ chưa kịp lưu giữ, những hình bóng mở xa vào dòng kí ức.
Tháng 5, những cây bằng lăng tím rực rỡ làm tôi thấy nhớ thương. Phải chăng là mỗi người là một chai kí ức, cho tất cả vào rồi đậy nắp lại, để nó ở mãi trong đó, đi với ta suốt cuộc đời. Bởi tôi sợ rằng sẽ có những thứ mãi bỏ ta đi. Cất đi màu tím biếc một thời khiến ai phải lưu luyến. Cất đi những ngày hanh hao để trở về với chính mình của những ngày son trẻ. Cất anh vào một miền kí ức nhỏ để thấy mình vẫn được thương yêu.
Tháng 5, những cành hoa điệp vàng vương nơi cửa sổ. Thấy rực rỡ cả một góc phòng. Màu vàng của kí ức, của nhớ thương. Em yêu màu vàng, màu của nắng, của mật ong ngọt lịm, của hoa điệp, và màu của sự sống.
Tháng 5, tôi tự cho mình những khoảng không lặng lẽ để thấy mình vô cùng nhỏ bé giữa cuộc đời này.
Có những niềm thương sâu thẳm khiến ta day dứt khôn nguôi.
Có những nỗi nhớ chơi vơi khiếp ta lạc nhịp ở một miền xa lạ.
Có những kí ức âm thầm rơi lặng lẽ như những cánh hoa note lại trong tâm trí.
Có những mảnh vỡ vụn mà ta phải góp nhặt theo thời gian.
Bởi những yêu thương ấy đã trót quên đi tự bao giờ!
© Hòa Khỉ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Nghề giáo
Có người thầy cầm lấy ngọn đuốc đỏ Mang ánh sáng thắp lên triệu vì sao Có người thầy lặng lẽ vương bụi phấn Hát cho em một khúc ca yêu đời.

Bạn sinh ra đã mang một bản sắc riêng rồi
Tự chấp nhận và yêu thương bản thân là một quá trình phát triển cá nhân quan trọng. Nó không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng khi chúng ta làm được điều này, chúng ta có khả năng sống một cuộc sống tràn đầy niềm tự hào, tự tin và tình yêu.

Vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc
Mưa bóng mây tuy chẳng dễ gặp, nhưng trong thời khắc ngắn ngủi ta bắt gặp khoảnh khắc kì diệu ấy, có lẽ lòng ta sẽ chợt lắng lại trong những xúc cảm bồi hồi.

Những ngày xanh tươi
Đôi lần chúng tôi muốn bỏ cuộc nhưng tim chúng tôi có dòng máu đỏ nóng rực chảy qua, dòng máu làm chúng tôi nóng lên mỗi khi tinh thần lạnh đi vì mệt mỏi.

Lời yêu chưa nói
Tình yêu thầm lặng suốt nhiều năm tháng đã biến thành một món quà vĩnh cửu, một sự kết nối không bao giờ bị đứt đoạn. Tôi đã học được rằng tình yêu không bao giờ kết thúc, nó chỉ thay đổi hình thức. Tình yêu của chúng tôi, bất chấp mọi khó khăn, vẫn tồn tại, và nó đã trở thành một phần không thể tách rời của cuộc sống và trái tim tôi.

Vang vọng tiếng sáo
Nắng chiều nhè nhẹ rọi cao Thất thanh tiếng hót lao đao giữa đời Sáo đi khắp mọi phương trời Lần theo gió mát à ơi thân mình.

Đời là những cung đường
Đi sai đường không có nghĩa sẽ sai đích đến. Hãy nhớ rằng, “chỉ cần có niềm tin, đi đường nào rồi cũng sẽ tới đích”. Đi đường vòng sẽ xa hơn nhưng bạn sẽ ngắm nhìn được nhiều thứ mới lạ hơn mà những “bước chân mòn” sẽ không thể có được.

Cho em gần anh thêm một chút nữa
Cảnh ôm lấy con người nhỏ bé ấy vào trong ngực mình, vỗ về, an ủi như một đứa con nít. Thảo nấc lên từng tiếng thổn thức mà trái tim đau như cắt vì biết rằng từ đây tình yêu trong cuộc đời mình không còn trọn vẹn nữa, không còn là tình yêu của cá nhân nhưng là của mọi người.

Hẹn ngày trái tim qua giông bão
Cả hai đối diện nhau, ánh nhìn giao nhau, chạm đến nhau, yêu thương nhau. Tình Yêu trên đời này có lẽ cũng muôn hình vạn trạng như bầu trời, nó hàm chứa Gió, Mưa, Sao, Mây, Mặt Trăng, Mặt Trời và ngàn vạn điều khác.

Có thể chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu vẫn tồn tại
Có thể là chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu và kỷ niệm đó vẫn tồn tại. Đôi khi, trong những giây phút lặng im, tôi cảm nhận được hơi thở của những kỷ niệm đó, và tôi biết rằng tình yêu thanh xuân mà chúng tôi đã trải qua là một phần quan trọng của cuộc sống của tôi.