Thương một người không cần những đắn đo
2016-11-01 01:30
Tác giả:
blogradio.vn - Chúng ta không
cần phải quá lo âu cho câu chuyện ngày mai ai sẽ là người thay
em viết tiếp, chỉ cần biết hôm nay chúng ta sẽ sống với nhau
như thế nào đã là quá đủ phải không anh? Yêu một người không
bao giờ có chỗ cho câu chuyện đúng sai, cho dẫu thế nào thì anh
vẫn là một phần đời thanh tao nhất trong những tháng ngày
thanh xuân đó của em.
Em chật lòng bỏ quên thanh xuân mình ngủ quên trước mái hiên tường nhà phủ đầy rong rêu năm tháng. Mà sao chưa có lấy một khoảnh khắc nào em có thể bỏ quên được nỗi nhớ về anh. Thanh xuân chúng ta tựa hồ như một khúc nhạc bị bỏ quên lời nằm gọn gàng trong ngăn cùng của dùng dằn thương nhớ với tấm bưu thiếp có người thi sĩ viết vội đôi lời mà đi hết thảy năm cung bốn dòng thương nhớ nốt nhạc trầm buồn cũng không biết phận mình phải để vào đâu…
Em đã có hơn cả trăm lần để nghĩ về những nỗi đau mang hình hài như thế trong khoảnh khắc tụi mình lỡ chạm ngõ nhau “chúng ta đã có quá nhiều thứ để khác nhau” đến mức chỉ cần ai trong tụi mình lỡ bước tiến thêm một phần ngàn thương nhớ nữa thì hết trọn cuộc đời em cũng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy được anh trong vùng trời thanh xuân em vội vàng đặt tên là kí ức…
Dẫu thi thoảng trong vài phần giây phút ngắn ngủi của cuộc đời tạo hóa vẫn dành cho tụi mình những mong ước cao sang nhưng em chẳng bao giờ dám phung phí đặc ân đó để cho mình thêm đôi lần trẻ lại đâu anh, cũng không dám mong bẻ ngược được thời gian để xoay lưng anh về phía khung trời có nắng em chỉ cầu xin thượng đế cho đôi môi này có thêm một ngày nữa để yêu thương lấy nước mắt hong khô cho những tổn thương anh chưa bao giờ dám nói…
Thực ra thì em chỉ sợ một ngày Sài Gòn hờn dỗi chở nắng đông ngang qua chuyện tình bao năm tụi mình mình gìn giữ. Kí ức rồi cũng chỉ còn lại là đôi bàn tay hóa đá. Em sẽ phải đi về nơi nào đó không còn thấy bóng anh. Những tổn thương em không một chút bận lòng để lại, anh liệu rồi sẽ thế nào nếu phải một mình đi về giữa những nỗi cô đơn. Những vết sơn loang lỗ trên tường nhà còn có thể “khâu may” chứ những vết thương bong ra từ tận đáy lòng thì lấy ai để làm cho lành lại. Tình yêu của chúng mình liệu có phải đã có những khoảng trống của sai lầm không anh? Hay ngay từ giây phút đầu đáng lẽ chỉ nên một mình em xoay vai viết thêm phần dời dang dở ấy.
Có những ngày thật buồn mình đứng giữa những chênh vênh vẫn không thể hiểu nỗi vì sao ta lại cùng nhau đứng đó, rồi sẽ có một ngày em nhẹ nhàng bay theo làn gió, anh ở lại một mình cũng nỗi nhớ mênh mang, những buổi chiều lang thang trên phố vắng thưa người, Sài Gòn có hơn 9 triệu con người mà sao không có một nơi nào cho anh giấu những nỗi cô đơn. Anh đã đến trong cuộc đời em ngọt ngào hệt như vị sầu riêng được ai đó vô tình bỏ quên trong tách capuchino em gọi vào ban sáng. Hương vị Capuchino Sầu Riêng ngày ấy hay bây giờ vẫn mang một hương vị nồng nàn như thế.
Kí ức bao giờ cũng mang những mảng màu hao hao năm tháng thi thoảng ghé ngang cuộc đời khiến trái tim thêm chạnh lòng giữa nhớ nhớ thương thương, yêu một người thì đâu cần những quy tắc quá cao sang, những định ước giao kèo hay hợp đồng phải có thêm đôi bên làm chứng…tình yêu đôi khi lại chính là những lần chạm ngõ giữa những thổn thức mênh mang hai trái tim vô tình bắt chung một nhịp rồi thấy lòng mình đầy những chùng chình thương nhớ. Em đã cùng “chàng trai năm ấy” đi hơn phân nữa đoạn đường của đời người con gái lắm đau thương, để vừa kịp nhận ra sau những dàn xếp bất công, ông trời vẫn độ lượng dành cho em một câu chuyện tình ngọt ngào như thế.
Dẫu yêu thương của chúng ta giản đơn chỉ là những tháng ngày em lặng yên trên giường bệnh, lặng lẽ mỉm cười để giấu đi mười phần xác thịt đang gặm nhấm dần những nỗi đau. Có những lần hóa trị băng ngang để lại loang lỗ những vết thương không bao giờ lành sẹo, anh vẫn miệt mài khâu vá những mất mát cho em. Chúng ta không cần phải quá lo âu cho câu chuyện ngày mai ai sẽ là người thay em viết tiếp, chỉ cần biết hôm nay chúng ta sẽ sống với nhau như thế nào đã là quá đủ phải không anh? Yêu một người không bao giờ có chỗ cho câu chuyện đúng sai, cho dẫu thế nào thì anh vẫn là một phần đời thanh tao nhất trong những tháng ngày thanh xuân đó của em.
Chiều nay Sài Gòn lại ngồi một mình buồn vu vơ sau những tháng năm chờ người vội vã, xõa từng cơn hối hả trước mái hiên của một tòa chung cư cũ kĩ thưa người. Anh lặng lẽ mỉm cười đếm cho lần thứ ba trăm sáu mươi lăm ngày chúng ta vẫn còn được ở cạnh nhau, đi qua gần hết thảy những nỗi đau cũng là lúc em vừa kịp nhận ra thương một người thật lòng là như thế. Có những khoảnh khắc trong cuộc đời chúng ta không cần phải quá đắn đo cho chuyện ngày sau sẽ là gì nếu lỡ chuyện chúng mình dang dở. Thương một người đơn giản cũng chỉ là dù có ở bất kì đâu chúng ta vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau trong cả một bầu trời rộng lớn…
Sài Gòn, ngày ta đã cùng nhau nghe mênh mang capuchino tan vào trong gió….
© Jane – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.