Hãy vượt qua nỗi sợ để nhận lấy yêu thương
2016-10-11 01:15
Tác giả:
Hãy cho anh, và cũng là cho em một cơ hội, được yêu thương hết mình, đừng nghĩ đến những điều xấu sẽ đến,anh hứa rằng sẽ không để những điều mà em lo lắng xảy ra. Chỉ cần để con tim dẫn đường, ta sẽ đến bến bờ hạnh phúc.
Hai người thân với nhau từ hồi còn bé, và kể từ lúc nào anh đã là một phần cuộc sống của cô. Người cùng cô đi học mỗi ngày, cùng cô chọc ghẹo bạn bè, cùng cô tán gẫu đủ thứ chuyện linh tinh. Là người cùng cô thong dong trên đường khi gió thu se lạnh, người che giấu mọi bí mật của cô, người khiến cô cười khi mối tình đầu trẻ con ấy ra đi… Và kể từ lúc nào đã thành người quan trọng nhất với cô.
Mối quan hệ giữa họ cứ như vậy, dường như không đơn giản chỉ là bạn bè, cũng không hẳn là anh em, có sợi dây vô hình nào đó gắn kết họ với nhau. Cô biết anh thích cô, cũng biết là mình thích anh, nhưng cô luôn tìm cách né tránh.
Cho đến một ngày, anh tỏ tình với cô, bắt cô phải đối diện với mối quan hệ ấy. Nhưng cô luôn lưỡng lự, tình yêu - liệu có phải chỉ nồng nhiệt những ngày đầu, còn về sau sẽ càng chỉ khiến đôi bên mệt mỏi, nhàm chán? Tình yêu, có phải sẽ khiến con người ta ích kỉ, hẹp hòi, ghen tuông, càng muốn nắm thật chặt người đó, để rồi…
Càng là thứ gì quan trọng cô càng sợ mất. Cô sợ một ngày cô sẽ không còn lí do gì để giữ anh bên mình nữa, sẽ không thể đối diện với anh, sẽ là người xa lạ mà ngay cả việc nói chuyện với anh cũng không thể!
Tình bạn, có lẽ là lựa chọn an toàn nhất, cô sẽ không phải lo sợ sẽ mất anh, không cần đặt quá nhiều tình cảm vào nó để rồi phải tổn thương thật nhiều. Nhưng bây giờ đó không chỉ là điều duy nhất khiến cô suy nghĩ, bởi gần một tháng rồi họ chưa gặp nhau. Cô thật sự rất nhớ anh.
Ngày hôm đó, cô nhận được tin mà cô mong ước bấy lâu - vào đội tuyển chính thức tham gia thi đấu võ thuật toàn quốc và anh là người đầu tiên cô hí hửng gọi điện để khoe.
Nhưng cô nhận lại không phải lời khen, lời chúc mừng như mọi lần, mà là sự trầm tĩnh đến lạ thường từ anh, và câu nói mà cô không ngờ nhất:
- Em xin rút ra khỏi đội tuyển đi!
- Tại sao chứ?
- Vào đội tuyển đồng nghĩa với việc cường độ luyện tập cao hơn, chấn thương cũng xảy ra nhiều hơn. Tại sao em không chịu suy nghĩ một chút đi. Chút vinh quang hào nhoáng ấy có đáng để em phải hi sinh mình mà bám riết theo nó vậy chứ? - Anh gắt lên.
- Anh có quyền gì mà bảo em làm vậy? Đó là niềm đam mê của em, mục tiêu của em, và cũng không phải là hi sinh mà là nỗ lực hết mình. Anh hiểu rõ điều đó, tại sao lại có thể nói như vậy chứ?
Cô hét lên rồi nấc nghẹn trong thổn thức.Từng giọt lệ nóng hổi cay cay tuôn ra trong khóe mắt. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ nói với cô như vậy, anh luôn ủng hộ, khích lệ mọi lựa chọn của cô. Cô biết anh lo lắng cho cô, nhưng đó là niềm yêu thích của cô mà.
Nhiều ngày trôi qua, anh vẫn không gọi lại cho cô, không gặp cô. Suốt ngày cô cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, sợ bỏ lỡ cuộc gọi nào của anh. Nhưng anh không gọi.
Cô nôn nóng, nhiều lần bấm số anh nhưng không nhấn nút gọi. Nhưng cô không hề biết bên kia anh cũng đang cầm chiếc điện thoại trong tay, cầm lên rồi thả xuống.
Như mọi ngày, cô nhâm nhi tách trà nóng, mở bản nhạc buồn vu vơ. Nhớ thời điểm này năm ngoái cô còn bắt anh phải theo cô la cà ngoài đường, tạt vào quán vỉa hè, nhấn nhá cái se lạnh của trời thu. Vậy mà…
Tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình, không sai, là của anh. Khoảnh khắc này cô đã chờ đợi rất lâu, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy chần chừ…
- Thay đồ nhanh rồi ra đây, anh đang ở trước cổng nhà em.
Chưa để cho cô kịp nói gì, anh đã vội tắt máy. Thực ra anh cũng đang thấp thỏm, sợ cô không ra, nên không cho cô có cơ hội từ chối.
Cô chạy đến bên cửa sổ, anh đang đứng ở dưới, quay lưng về phía cô. Cô ngạc nhiên, nhưng sâu thẳm trong tim có chút gì đó vui vui đang len lỏi. Cô thay vội quần áo rồi chạy xuống nhà.
- Anh…
Cô chưa kịp nói anh đã chụp chiếc mũ bảo hiểm lên đầu, cài quai cho cô:
- Lên xe đi!
Ngồi sau xe anh, lướt qua những con đường quen thuộc đầy lá vàng rơi, cảm nhận ngọn gió buốt xoa vào mặt, len qua thớ vải cắm vào da thịt…
Lạnh. Nhưng lưng anh rất rộng, rất ấm. Chưa bao giờ cô ôm anh chặt như vậy.
Anh dừng xe, dẫn cô đến quán cà phê nhỏ cuối phố. Đó là nơi cô đã từng dẫn anh đến. Cô thích nơi này bởi nó giản dị, nhưng luôn yên tĩnh, ấm cúng. Ở đây, cô có thể bỏ qua mọi bộn bề, lo âu, buồn phiền của cuộc sống, chỉ nhâm nhi một tách trà, một ly cà phê … và hưởng thụ những phút giây thoải mái.
Nhưng hôm nay quán đóng cửa. Cô vừa định quay sang hỏi anh thì một bàn tay đã bịt mắt cô lại. Anh thì thầm bên tai cô:
- Nhắm mắt lại và đừng nói gì cả, anh sẽ dẫn em đi.
Nhắm mắt lại nhưng trong lòng đầy ngổn ngang, vậy mà không hiểu sao cô vẫn để anh dẫn đi, không lo sợ, chỉ tò mò.
Lúc anh bảo cô mở mắt ra, ánh đèn được bật lên. Khoảnh khắc mọi thứ đập vào mắt cô, không hiểu sao tim cô dường như muốn vỡ òa ra. Trong tiệm chỉ có anh và cô, nhưng không gian hôm nay hoàn toàn khác. Những ngọn nến lung linh tràn ngập khắp căn phòng, bóng bay, hoa và cả dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật”.
Hôm nay là sinh nhật cô, cô không quên. Cô cũng đã có ý nghĩ sẽ mừng sinh nhật với anh, nhưng cũng đã dập tắt hoàn toàn ý nghĩ đó. Cho đến hôm nay…
Cô mải mê với những dòng cảm xúc riêng mà không biết anh đã lấy chiếc bánh sinh nhật ra từ khi nào. Ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, anh thắp từng ngọn nến rồi tắt đèn.
Cả gian phòng lung linh chỉ có mỗi anh và cô. Giọng hát trầm ấm của anh cất lên khe khẽ: “Happy birthday to you…”
- Này, em còn không mau thổi nến đi, nó tắt hết bây giờ. Không phải em cảm động quá rồi khóc đấy chứ?
Câu nói đùa của anh làm cô giật mình, sờ lên mặt. Hai má đã ướt từ khi nào. Anh vươn tay lau nước mắt cho cô:
- Đồ mít ướt, em bao nhiêu tuổi rồi hả? Bây giờ thì thổi nến rồi ước đi!
Cô thổi nến, rồi chắp tay cầu nguyện. Anh ngắm nhìn gương mặt cô lúc này thật thoải mái, thật trầm tĩnh. Dường như ánh nến đã làm giọt nước đọng trên mi cô thêm trong trẻo, long lanh.
Cô vẫn nhắm mắt, nghe giọng nói anh trầm ấm bên tai:
- Linh à, anh xin lỗi! Anh biết em thích võ thuật, em muốn thể hiện hết sức mình vì nó, và anh thích điều đó ở em. Nhưng không hiểu sao lúc đó anh lại nổi nóng với em nữa. Thực ra là anh sợ. Sợ sẽ thấy em chấn thương lúc luyện tập, sợ em sẽ thất vọng, sẽ ngã quỵ nếu không đạt được chiến thắng đó. Không hiểu sao anh lại sợ nhiều vậy nữa. Nhưng anh đã suy nghĩ rất nhiều, đó là ước mơ của em, anh có ngăn cản cũng không thể được, ngược lại sẽ chỉ làm chúng ta càng mâu thuẫn mà thôi. Vậy nên, em hãy thực hiện ước mơ của mình, và anh sẽ luôn ở phía sau ủng hộ em, được chứ?
Cô vẫn chưa mở mắt, nhưng nước mắt thì đã tuôn trào.
- Còn nữa, anh sẽ rất lo lắng nếu em tập luyện mà bị chấn thương. Và nếu anh có sốt sắng hỏi mà em lại nói như hôm bữa: “Anh có quyền gì mà hỏi em?”, vậy thì anh phải làm sao hả? Vậy nên, anh thấy mình cần một danh phận rõ ràng, đúng không? Linh, để anh làm bạn trai em nhé? Anh biết em ước xong lâu rồi, nên hãy mở mắt ra nhìn anh, được chứ? Anh biết, em lo sợ, anh cũng giống em thôi, sợ một ngày mối quan hệ này thay đổi, sợ một ngày chúng ta cảm thấy mệt mỏi hay nhàm chán, sợ một ngày ta sẽ buông tay nhau… Nhưng gần một tháng qua anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Có thể hôm nay vì lo sợ mà sau này ta sẽ hối hận cả đời. Tình yêu, vốn là do con tim nắm giữ, vậy nên khi trái tim này còn đập thì hãy yêu thương, hãy sống hết mình đi. Em đừng nghĩ rằng chúng ta đã đổi một tình bạn đẹp đẽ để lấy một tình yêu mù quáng, hãy nghĩ rằng tình bạn sẵn có của chúng ta đã tiến thêm một bước, để nâng cấp thành tình yêu, nó không hề mất đi bản chất bản đầu mà chỉ đậm đà, sâu sắc thêm một chút thôi. Hãy cho anh, và cũng là cho em một cơ hội, được yêu thương hết mình, đừng nghĩ đến những điều xấu sẽ đến, anh hứa rằng sẽ không để những điều mà em lo lắng xảy ra. Chỉ cần để con tim dẫn đường, ta sẽ đến bến bờ hạnh phúc. Vậy nên, thôi lo lắng và suy nghĩ, anh sẽ luôn ở cạnh em. Hãy cho anh quyền được yêu thương, chăm sóc, và lo lắng cho em, em nhé!
Anh vừa dứt lời, cô đã vươn người, ôm chầm lấy anh. Đúng vậy, hãy chỉ nghe theo trái tim thôi. Cô mỉm cười trong dòng nước mắt. Cô tin anh, và cũng tin vào bản thân nữa. Cho nhau một cơ hội, và hạnh phúc sẽ mỉm cười, đúng không?
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu