25 tuổi, cần yêu thương dẫn lối để đi qua giông bão cuộc đời
2016-10-18 01:35
Tác giả:
Hồi tôi còn học phổ thông, tôi rất mê báo Hoa học trò – như vô vàn cô cậu học trò tuổi teen khác. Nhưng có lẽ tin tức về những ngôi sao ca nhạc mà tôi cũng mến mộ cuồng nhiệt lại không hút tôi nhiều bằng những “ Trò chuyện đầu tuần” hay “ Cà phê chiều thứ 7”. Với tư duy non nớt của một con bé mà khoảng trời còn trong veo màu nắng, linh cảm cho tôi thấy rằng, những chiêm nghiệm sâu sắc và những bài học cuộc sống đó hẳn là kì diệu, đáng để mình tin tưởng dù quanh tôi cuộc sống không được yên ả như những dòng chữ chứa đầy yêu thương kia. Theo biết bao những trang báo ấy, tôi đã lớn lên, bước ra khỏi những chở che, đối mặt với những bộn bề cuộc sống, và tôi chợt nhận ra, mỗi lần tôi dừng lại một chút, viết lách vài dòng để cảm thức về cuộc sống này, tim tôi lại dịu lại, lại có thêm hy vọng và niềm tin để tôi có sức bước tiếp đi trên con đường có vô vàn khó khăn – mà tôi đã chọn…
Sài Gòn những hôm nay mưa thật lớn, ra về lúc mưa xối xả, ngập đường. Văng vẳng bên tai tôi những bài hát thật da diết, phát ra từ chiếc tai nghe hòa lẫn gió thốc như muốn vỗ về tôi đủ sức vượt qua chặng đường ngập nửa xe dài loằng kia. Ơn trời là xe không chết máy và tôi về an toàn. Đêm mưa vẫn rả rích. Mái tôn khiến tiếng mưa được phóng đại âm thanh lên một chút. Không khí ẩm ướt và mỗi cơn gió tạt qua cửa sổ có thể khiến tôi gai người một xíu vì hơi lạnh.

Choàng lấy một tấm chăn mỏng, ngồi dựa vào tường, mắt nhắm nghiền, tai nghe mở to hết cỡ, tâm trí tôi lại hiện ra cảnh tượng mưa gió bão bùng ở miền đất xa xăm mà từ khi vào tiết trời thu, tôi lại đau đáu nhớ về. Đó không hẳn là một miền đất nên thơ mơ mộng như xứ Huế hay nồng nàn lãng mạn như Hà Nội, nhưng miền quê xứ Nghệ đầy nắng táp mưa gió bão bùng ấy đã cho tôi nhiều hơn tất thảy những gì tôi có thể tìm thấy được trong suốt quãng đời còn lại của mình. Và có lẽ đó cũng nơi cho tôi đủ dũng cảm để rời đi khi chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa sẽ bước qua tuổi 25, khi Sài thành đang đợi tôi với vô vàn khó khăn phía trước…
Đến tận giây phút này, lòng tôi vẫn chông chênh và hoang hoải, khi tôi bước vào đây, ngoài chút tư trang ít ỏi cùng những người bạn thân tốt bụng, tôi chưa hề chuẩn bị được gì cho cuộc sống mới nơi đây. Một mình nơi đất khách, lọ mọ mượn xe máy bạn tìm việc, lạc tới lạc lui, té xe trầy chân tay, lắm lúc tủi thân vì thấy vất vả quá. Không ít người hỏi tôi sao tôi lại vào đây – khi mà biết trước sẽ khó khăn như vậy. Lòng tôi biết rõ lí do tôi chọn chứ, chỉ là tôi đã chọn, thì tôi phải có trách nhiệm với nó. Lắm lúc tôi chán nản vì cả mấy tháng rong ruổi mà không tìm được việc, tôi đã có ý định quay về. Lòng tôi rối bời, tiến thoái lưỡng nan. Bước chân ra đi rồi, tôi mang theo bên mình ước vọng được tìm lại niềm tin vào chính bản thân mình, thắp lên ngọn lửa từ sự nỗ lực để gia đình, bạn bè tôi có thể thấy cuộc đời này nó không quá đường cùng và bế tắc khi ta cố gắng không ngừng. Nên buồn tủi đến mấy,mệt mỏi đến mấy, bị người ta từ chối nhận hồ sơ và cả phỏng vấn trượt cả mấy chục lần, tiền không còn một xu, tôi vẫn gồng mình để không bị gian khó cuốn phăng tôi đi. Những lúc dường như cùng cực chán nản ấy, tôi lại nghĩ về lí do tôi bắt đầu, và ngày tôi đã nghĩ nhiều nhất là vào ngày sinh nhật của tôi, cách đây chừng một tháng thôi. Tôi đã nghĩ về mẹ, tui lại cặm cụi viết cho mẹ vài dòng….
"Mẹ à!
Chiều nay, khi ngồi đọc sách tình cờ đọc được một đoạn thơ về mẹ và những bữa cơm mẹ nấu, mắt con đã nhòe đi. Mới đặt chân lên một mảnh đất xa nhà mình hàng nghìn cây số được hơn một tháng, một mình đối mặt với những vất vả,khó khăn con đôi lần tủi thân vô cùng. Con đã bước đi, để mong thực hiện được lời ước nguyện của sinh nhật trước, dù thời gian còn lại không nhiều. Con đã bước đi - dù lòng biết rõ sẽ hoang hoải khi chẳng có ai thân cận cho con dựa vào. Con đã bước đi với suy nghĩ có đôi phần liều lĩnh rằng- chỉ cần con cố gắng thì con vẫn có cơ hội. Có người nói rằng con quá lạc quan nhưng biết làm sao được khi đó là điều giúp con đứng vững và tin vào cuộc sống này sau bao lần vấp ngã. Con đã bước đi để nhớ quay quắt cơm nhà, nhớ da diết bóng hình gầy gò hằn sâu lo toan của bố mẹ, nhớ những thân thuộc yêu thương của hai em gái con,nhớ những kỉ niệm êm đềm cùng bè bạn con nơi thành phố Vinh bé nhỏ. Con đã bước đi, để nhớ về...
Sài Gòn đón chào con bởi thời tiết mát mẻ, bằng sự nồng hậu của những người dân và sự vỗ về của những người bạn cũ lâu ngày con mới gặp lại. Tuổi mới của con ngập tràn nỗi nhớ, cùng rất nhiều đợi mong của bao người thương yêu con ở xứ Nghệ nắng gió. Con chỉ mong con đủ mạnh mẽ bước qua những khó khăn, để nỗi nhớ ấy là động lực để con cố gắng. Con luôn tin con sinh ra với vô vàn yêu thương như vậy là một may mắn nhất trên thế gian này. Những yêu thương ấy sẽ luôn bên con khi con ra đi và lại đón chờ con khi trở về."

Sinh nhật tôi, Sài Gòn thất thủ vì mưa quá lớn. Hôm đó tôi vẫn lọ mọ đi nộp hồ sơ và tận 11 giờ đêm mới về được đến phòng. Mệt nhoài, tôi mở điện thoại ra, chỉ kịp nở một nụ cười khi đọc một loạt tin nhắn chúc mừng sinh nhật rồi chìm vào giấc ngủ. Bạn tôi cười bảo tôi, sinh nhật mà mưa to thế ắt sẽ có lộc. Thừa hiểu nó an ủi vỗ về tui nhưng lòng vẫn vui lây.
Nhiều khi tôi vẫn tự hỏi ai cho tôi động lực để tôi bước ra khỏi những quẩn quanh của cuộc sống hai năm qua sau khi ra trường đây? Và khi tôi thật sự bước đi, tôi đã hiểu rõ được điều mà Phạm Lữ Ân đã gửi gắm cho chuyên mục “ Trò chuyện đầu tuần” mà tôi đọc năm nào. Hồi đó, tôi chỉ có thể cảm, nhưng bây giờ tôi đã có thể thấu được những nỗi niềm ấy khi mà những cảm xúc ấy đang hiện hữu ngay trong tôi. Tôi đã luôn từng xem những thân thuộc kia là chốn bình yên không bao giờ có thể thay thế, tôi vẫn luôn thầm biết ơn những gian khó thời ấu thơ đã cho một đứa đa sầu đa cảm như tôi dám liều mình tự bước đi kiếm một cơ hội cho bản thân mình nơi một miền đất lạ, tôi vẫn thấy mình còn quá may mắn khi đi nơi đâu mà yêu thương vẫn dõi theo – nhớ đến điều đó khiến tôi lại thấy nhẹ bẫng. Để rồi đây, khi cô gái 25 tuổi này vẫn đang vật lộn với chính mình để luôn vững vàng bước tiếp trên con đường còn lắm hố sâu cần bước qua, tôi biết rằng tôi vẫn được yêu thương dẫn lối để bước qua bão giông cuộc đời – một tình yêu lớn vô điều kiện và luôn bên tôi - ở một nơi rất xa nhưng luôn hiện hữu bên trong ngực trái tôi ấm áp diệu kì!
© Trần Thị Thu Dung – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.