Sao mình lại nỡ buông tay?
2019-05-13 00:35
Tác giả: Tóc Rối
blogradio.vn - Chỉ một câu thôi “Anh đừng đi!” sao lại khó khăn với em đến thế. Em ngẹn ngào bởi trong kí ức của chúng ta, anh và em đã từng ngồi cạnh nhau hàng giờ để chuyện trò bên khung cửa sổ. Giờ thì đến một câu em cũng chẳng cất nổi thành lời.
***
Sài Gòn, Việt Nam, ngày mưa…
Mưa chẳng đẹp như màu của mắt
Anh đi rồi màu mắt chỉ còn là mưa
Sài Gòn bắt đầu vào mùa mưa, trời chẳng trong xanh như màu trời của ngày thu rực rỡ. Tháng năm về, kéo theo cả những cơn mưa dai dẳng, dội về trong kí ức của những cô gái đa sầu như em cái chạnh lòng khó tả.
Tháng năm về, Sài Gòn đỏng đảnh như một cô gái mới lớn, trời đang nắng bỗng nhạt màu rồi đùng một cái đổ ào xuống đất một cơn mưa. Em cũng chạnh lòng nhìn mưa, rồi khóc nức nở chẳng cách nào ngừng lại. Chẳng biết em có phải là cô gái duy nhất trên thế giới này dễ mềm lòng đến thế không? Chỉ cần mưa là em khóc ngon lành như một đứa trẻ. Em giận dỗi với cuộc đời sao lại trớ trêu với chúng ta đến thế? Em ghét cuộc đời cho mình duyên gặp gỡ nhưng chẳng có phận để được ở bên nhau. Thế nên nước mắt em rơi cũng đâu phải chuyện gì sai trái. Em ghét bản thân mình ích kỷ chẳng đủ can đảm để nói với anh hai chữ: “Đừng đi!”
Chúng ta đã ở bên nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Em từng hỏi anh: “Anh nghĩ chúng ta sẽ bên nhau bao lâu? Một năm? Hai năm? Năm năm?” Anh nói rằng: “Năm năm ư? Không đủ. Bởi anh muốn cả đời này được ở bên em.” Những khi trời mưa như thế này em thường nhớ về câu trả lời ngày đó, rồi khóc tức tưởi đến ngẹn lòng. Ở khoảnh khắc đó, anh yêu em cháy bỏng, còn em khao khát được ở bên anh từng ngày, từng phút, từng giây. Tuổi trẻ, chúng ta yêu nhau bằng chính nhiệt huyết, bằng từng nhịp đập con tim. Nhưng thế gian này chẳng có gì là vĩnh cửu anh ạ! Em biết tình yêu chẳng thể chiến thắng được lý trí và cả những trách nhiệm.
Em một mình khóc nấc dưới mưa vì em biết rằng có duyên mà không có phận thì tình yêu cũng chẳng còn nghĩa lý gì. Nước mắt em hòa vào nước mắt không lời của số phận. Em chẳng ngần ngại khóc đua với thứ nước mắt trêu ngươi ấy. Em không trách anh, chỉ trách mình vô tâm. Nếu biết chẳng còn bên nhau nữa em nhất định sẽ yêu anh ngay từ lần gặp đầu tiên.
Chuyến bay từ Hà Nội sang Narita, Tokyo, Nhật Bản đã cất cánh cách đây hai tiếng. Em vẫn chẳng thể nhấc nổi điện thoại lên nói câu chào tạm biệt anh. Em nặng lòng với tình yêu vừa chớm nở nhưng vội tắt. Em làm gì đây khi chẳng còn anh bên cạnh?
Ngày đó anh lẳng lặng bên cạnh em, quan tâm chăm sóc em dù em chưa một lần đáp trả. Em nghịch ngợm phá phách anh là người đứng ra giải quyết hậu quả. Em trốn học đi chơi bị đánh anh là người bảo vệ em khỏi thước roi của mẹ. Em thèm đồ ăn, anh lập tức đi mua cho em. Em té xe trầy tay chân, anh là người chạy đến đầu tiên, đưa em đi bệnh viện. Em bị bệnh, anh kiên quyết ở lại nhà em, cả đêm lo lắng không ngủ. Em thất tình, khóc mấy ngày mấy đêm, anh ở bên là bờ vai cho em dựa vào...
Cho đến khi em nhận ra trong mấy tỷ người ngoài kia, anh mới chính là người em yêu, đó cũng là lúc anh chọn cách từ bỏ. Anh yêu em, nhưng anh còn bố mẹ của anh, em gái của anh và những gánh nặng của cuộc sống. Anh chọn Nhật Bản là nơi phát triển sự nghiệp của mình, và anh vĩnh viễn rời xa em. Em bảo anh chỉ đi năm năm thôi, em sẽ chờ đợi được, em chờ anh được mà. Nhưng anh đã quá mệt mỏi, anh lạnh lùng rời đi, bỏ lại em. Lúc ấy có lẽ đó là lúc em thấy bàn tay mình sao mong manh quá, không thể níu được anh nữa rồi. Anh và em không thể ở bên nhau thêm một ngày nào nữa thật ư?
Trước một tuần anh bay, em sợ hãi, em hối hận, nhưng tính trẻ con trong em quá lớn, em giận dỗi, em giận hờn với chính bản thân em. Em không đủ can đảm để nói lời tạm biệt, không đủ can đảm để nhìn anh từng bước rời xa em. Nhưng đáng trách hơn, em còn không có dũng khí để níu kéo anh thêm một lần nữa. Chỉ một câu thôi “Anh đừng đi!” sao lại khó khăn với em đến thế. Em ngẹn ngào bởi trong kí ức của chúng ta, anh và em đã từng ngồi cạnh nhau hàng giờ để chuyện trò bên khung cửa sổ. Giờ thì đến một câu em cũng chẳng cất nổi thành lời.
Hôm nay anh bay, em thật sự muốn bay ngay ra Hà Nội. rồi sẽ không ngần ngại khóc lóc nài nỉ, ôm chặt anh chẳng để cho anh rời đi. Hoặc sẽ dũng cảm mà ôm tặng anh một cái ôm tạm biệt, rằng em nhất định sẽ ở đây đợi anh trở về. Ít nhất em cũng được nhìn thấy chàng trai từng yêu thương em an lòng mà tha hương đất khách. Nhưng không. Em không phải những cô gái tốt đẹp trong truyền thuyết. Em càng sợ gặp được anh rồi, em sẽ không cầm lòng để anh rời đi. Thật ra tối hôm trước em đã ngồi cả đêm ở góc phòng tối mà cầu nguyện rằng mọi chuyện chỉ là giấc mơ. Em cũng đã cầu mong rằng nhờ bầu trời xám xịt hôm nay, chuyến bay của anh sẽ trì hoãn để chầm chậm thôi đừng mang anh đi mất.
Anh giống như những hạt nắng rực rỡ của mùa thu. Còn em tựa như những giọt mưa tinh nghịch mùa hè, vô tư đến nỗi vô tình quên mất có một người thương em. Em từng nghe về chuyện tình mưa nắng, nắng và mưa yêu nhau, nắng ngọt ngào, mưa lãng mạn, chỉ cần nắng và mưa xuất hiện, ở bên nhau ắt sẽ có cầu vồng. Thế nhưng cầu vồng chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Nắng tan rồi cũng nhường chỗ cho cơn mưa. Có lẽ anh và em cũng giống như mưa và nắng, chỉ có thể bên cạnh nhau một thời gian ngắn ngủn, và rồi sẽ mãi mãi chia xa. Đấy phải chăng là duyên phận của trời. Em đã bỏ lỡ anh rồi. Đó là điều hối tiếc nhất của cuộc đời em.
Mắt em cay quá! Khóc một mình thực sự chẳng có gì hay ho, nhưng chẳng còn cách nào nữa, bởi bên cạnh em đã không còn ai khác. Tim em sắp nổ tung rồi, giờ đọng lại trong em chỉ còn những giọt nước mắt nuối tiếc. Em muốn chạm vào anh nhưng chẳng thể tới gần hơi ấm ấy nữa rồi, phải không anh?
Em thật sự hối hận rồi! Anh quay về đi!
I don't know what hurts you
But I can feel it too
And it just hurts so much
To know that I can't do a thing
And deep down in my heart
Somehow I just know
That no matter what
I'll always love you
So why am I still here in the rain
***
Tokyo, Nhật Bản, ngày tuyết rơi…
Hôm nay anh vừa nhập học ở trường mới. Mọi thứ vẫn ổn em ạ. Đồ ăn ở đây khó ăn một chút, không giống như ở nhà, những món ăn mẹ em nấu đúng là ngon tuyệt. Thời tiết ở đây lạnh thật, nhưng anh chịu được. Chỉ có điều, hôm nay tuyết rơi. Tuyết rơi như thế này thật khiến anh nhớ em.
Nhớ những mùa đông ấm áp có em bên cạnh. Lúc em bảo ước gì được nhìn thấy tuyết. Rồi anh không ngần ngại chạy ra tiệm mua một đống mút xốp, chạy lên tầng thượng tung xuống cho em dưới sân hò hét. Kết quả là hai đứa phải nai lưng ra quét dọn cho bằng hết đống xốp ngổn ngang trước sân nhà.
Bây giờ Tokyo tuyết rơi rồi, tiếc là anh chẳng thể cùng em ngắm tuyết nữa.
Anh xin lỗi! Vì đã để em lại một mình. Anh xin lỗi vì đã chẳng thể bên cạnh bảo vệ em như trước nữa. Anh nên để em ra đi như thế. Anh không thể ích kỷ giữ em lại. Thanh xuân của em tươi đẹp như thế không nên chỉ vì anh mà trói buộc cả bầu trời. Em nên vùng vẫy với tuổi trẻ, nên tìm một người có thể ở bên cạnh em mọi lúc. Một người mà có thể lau nước mắt cho em bất cứ lúc nào em buồn. Một người có thể cho em những cái ôm thật chặt. Anh nên buông tay để em hạnh phúc.
Đừng buồn khi anh không phải là người nắm tay em đến cùng. Rồi em sẽ tìm được ai đó yêu anh nhiều hơn em. Anh hy vọng anh ta sẽ thay anh chăm sóc em thật chu đáo. Anh sẽ luôn cầu nguyện mọi điều tốt đẹp đến với người con gái anh yêu. Xin em hãy quên anh đi. Đừng vì anh mà lãng phí thanh xuân như thế. Đừng khóc nhiều vì mắt sẽ sưng. Đừng trốn một góc trong phòng hãy ra ngoài em sẽ thấy bầu trời vẫn đẹp. Những áng mây trời sẽ thay anh cất giấu nỗi buồn của em.
Cô gái nhỏ của anh! Anh yêu em nhưng đến lúc chúng ta nên dừng lại. Anh cũng sẽ tập quên em, sẽ không thất thểu đứng dưới bầu trời đổ tuyết mà nhớ em nữa. Nhất định anh sẽ không bật khóc khi thấy cô gái nào đó có dáng người giống em trên tàu điện ngầm nữa.
Anh buông tay không phải vì anh hết yêu em mà vì muốn em được hạnh phúc. Nhất định em phải hạnh phúc đấy nhé! Lần cuối cùng anh muốn nói, rằng… Anh yêu em!
© Tóc Rối – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đã bao giờ anh thật sự yêu em?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu